Liên Kiều thản nhiên nói: "Gặp cháu có tác dụng gì, nếu có thời gian rảnh thì về tảo mộ cho bà nội đi. Chú là đứa con trai bất hiếu, đi suốt hai mươi mấy năm, từng tảo mộ cho bà cụ được mấy lần hả?"
Lời này giống như kim châm, khiến trái tim Liên Thủ Nghĩa đau quặn lại. Nước mắt ông ta chảy dài, cô mắng đúng lắm, ông ta thật sự là đứa con bất hiếu.
Chỉ vì chút giận dỗi, ông ta đã đi biền biệt hơn hai mươi năm mà không trở về lấy một lần, chứ càng đừng nói đến việc đi tảo mộ.
Ông ta chỉ lập một bài vị ở nhà, ngày ngày hương khói, nhưng ý nghĩa không giống nhau.
Nỗi nhớ giống như thủy triều, ông ta rất nhớ nhà, nhớ khoảng thời gian sống ở nhà cũ, nhớ giọng nói và điệu cười của cha mẹ, nhớ anh em.
Trái tim Lộ Tây giật thót, sao bảo khóc là khóc ngay thế? Đây có còn cha của ba người họ không: "Cha, cha sao vậy? Cha đừng làm bọn con sợ."
"Này, sao cô lại nói vậy với cha tôi? Đừng ỷ vào là họ hàng, mà dám khua tay múa chân. Cô..." Ngải Lệ lườm Liên Kiều, biểu cảm vô cùng khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT