Cô liên tục gọi anh Takahashi ơi, anh Takahashi à, giọng điệu hòa nhã lễ phép, nụ cười lại tươi tắn ngọt ngào, không có chút lực công kích nào, giống hệt một sinh viên ngây thơ, thuần khiết.
Mà anh Takahashi, cả người ướt đẫm mồ hôi, chạy thở hổn hển, gương mặt dữ tợn, giống như vừa trốn thoát khỏi tay của kẻ phản diện vậy.
Ngay cả cấp dưới của Takahashi cũng không thể nhìn nổi cảnh tượng này, cứ cảm giác như ông chủ nhà mình bị yêu quái bám vào người vậy. Chỉ bị đâm mấy châm thôi mà, không đau không ngứa, có cần phải giả vờ đến nỗi ấy không?
Dù diễn, cũng phải diễn chuyên nghiệp chút chứ.
Cuối cùng, Liên Kiều mặt không đỏ tim không đập đuổi kịp anh Takahashi, đâm anh ta thêm vài châm nữa.
Đâm đâm đâm, đâm đồ tiểu nhân nhà anh. Đâm đâm đâm, đâm thủng cái đầu chó của anh.
Rõ ràng là một hành động vô cùng hung tàn, nhưng lại hài hước một cách khó hiểu. Tất cả mọi người cười ầm lên, tiếng cười mãi không dứt, khiến bầu không khí vô cùng vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT