Khóe miệng Liên Kiều nở một nụ cười lạnh lùng: “Thứ nhất, tôi không phải bác sĩ, tôi chỉ biết một chút về y thuật. Thứ hai, tôi ghét những kẻ hung ác thất thường. Thứ ba, tôi là một người tùy ý, cứu hay không còn tùy vào tâm trạng. Mời đi cho, nhà tôi không hoan nghênh các vị."
Lâm Hương Hương thấy cứng rắn không được, cô ta cố gắng mềm mỏng nói: "Số tiền này cho cô, tôi đưa thêm cho mười tệ, như vậy là được rồi chứ?"
Cô ta miễn cưỡng lấy ra mười tệ, quyết tâm chữa khỏi bệnh cho mình.
Căn bệnh này thực sự rất giày vò, lúc đau có thể giết chết người.
Liên Kiều cứng hay mềm đều không chịu, chậm rãi nhấc chiếc ghế nhỏ lên: "Không được, nếu cô đã dám ức hiếp tôi, vậy thì tôi đợi cô toi mạng sau một năm nữa."
Kiểu ân oán rõ ràng như vậy cũng tuyệt quá đi.
Hai mắt Hứa Tiểu Giai nhìn cô sáng ngời, cậu ấy rất thích khí chất này, làm người phải nên như vậy.
Người ta nói cái gì mà lấy đức báo oán, vậy lấy cái gì để báo đức đây?
Lâm Hương Hương giống như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch: "Sau một năm? Ý cô là tôi chỉ có một năm? Không thể nào, tôi vẫn tốt mà..."
Cô ta không ngừng lắc đầu, nhưng giọng nói ngày càng yếu đi, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Liên Kiều lạnh lùng bổ sung một câu: “Máu trong cơ thể người sẽ có lúc cạn kiệt mà.”
Đôi chân của Lâm Hương Hương mềm nhũn, cô ta sợ hãi ngã xuống đất, cả người run rẩy.
Không, cô ta không muốn chết! cô ta sợ chết!
"Cha ơi, cha mau giúp con nhanh lên."
Trưởng thôn Lâm nhìn thấy mọi chuyện đã xảy ra, nỗi sợ hãi trong lòng càng sâu hơn.
Ông ta không thể nhìn thấu cô gái tưởng chừng như tầm thường này, phản phác quy chân?
Cô giống như tuyệt thế cao thủ quy ẩn núi rừng trong truyền thuyết, nhìn thì rất bình thường nhưng lại ưu tú phi phàm.
Đầu óc ông ta quay cuồng, vẻ mặt thành khẩn nói: "Kiều Nhị Liên, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô. Tất cả đều là lỗi của chúng tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm phiền đến cô nữa, chỉ mong cô cứu lấy con gái tôi."
Dù thế nào đi chăng nữa, việc xúc phạm một người như vậy cũng chẳng có ích lợi gì.
"Hương Hương, còn không mau lấy hết tiền trên người ra đây? Nhanh lên."
"Vâng, vâng." Lần này Lâm Hương Hương không để ý điều gì, lập tức mở túi lấy ra một tờ năm mươi tệ.
Cô ta được cha trưởng thôn che chở, làm công việc nhẹ nhàng nhất nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhất, đồng thời nhận được trợ cấp từ nhà đẻ, sống rất thoải mái và tích lũy được rất nhiều tiền.
Cô ta thấy đau lòng nhưng mạng sống thì vẫn quan trọng hơn.
Liên Kiều khinh thường nói: "Chờ khỏi bệnh rồi lại cướp tiền về à? Các người thật có bản lĩnh."