Kiều Nhị Liên sống chết không đồng ý, náo loạn một trận khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con rạn nứt.
Liên Kiều nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng giật giật, cô thực sự không biết phải nói gì.
Kiều Mỹ Hoa đã quen hy sinh lợi ích của con gái mình để thỏa mãn lòng tham của con gái nuôi.
Thời này được người đờ ca ngợi là phẩm chất tốt đẹp, đáng được trân trọng.
Khi cô chạy đến địa điểm hẹn, ba người Kiều Mỹ Hoa đã đợi sẵn ở đó.
Kiều Nhất Liên cau mày phàn nàn: "Em hai, sao em lại chậm chạp như vậy? Mọi người đều đang chờ em đấy, nhiều đồ thế này, em mua cái gì vậy?"
Liên Kiều hào phóng mang thuốc và ấm sắc thuốc ra để cô ta nhìn cho rõ: "Chị ơi, em vì chị mà chảy máu rồi, tất cả đều là đồ để học Đông y, có thể thanh toán không?”
Những lời nói vô liêm sỉ như vậy khiến Kiều Nhất Liên muốn chửi bới, lại lấy cô ta làm cái cớ.
Cô ta chỉ ra vờ ngất có một lúc thôi sao? Cần gì phải cắn cô ta mãi không buông như thế?
Nghĩ đến cảnh Kiều Nhị Liên về nhà còn muốn diễn cảnh tình cảm chị em sâu sắc khiến đầu của Kiều Nhất Liên trở nên to hơn: "Em hai, em vừa mới bắt đầu học phải khiêm tốn một tí, tránh việc không học được lại để người ta chê cười."
Liên Kiều lạnh lùng nhìn cô ta: "Không học được? Em không phải là chị, thành tích tệ như vậy, học cái gì cũng ngu."
Cổ họng Kiều Nhất Liên nghẹn ngào, cô ta thấy thật xấu hổ, đúng vậy, Kiều Nhị Liên năm nào cũng nằm trong tốp ba, nhưng cô ta chỉ nằm ở giữa.
Triệu Hải Quân nhịn không được mà giễu cợt nói: "Em có năng lực như vậy sao lại không thi đỗ vào đại học? Ngược lại, Nhất Liên có thành tích kém hơn em lại thi đỗ, em nên tự kiểm điểm lại chính mình đi, đừng tự cho mình là đúng nữa."
Liên Kiều hơi nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn Kiều Nhất Liên: "Thật sao? Em cũng rất nghi ngờ, chị gái thân yêu ơi chị có biết nguyên nhân không?"
Sắc mặt Kiều Nhất Liên tái nhợt, chân tay lạnh lẽo, cô có ý gì? Tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ cô... biết điều gì rồi sao?
Liên Kiều nhìn vào mắt cô ta, trong lòng càng thêm nghi ngờ: "Chị ơi, đầu chị đầy mồ hôi, chị lại làm sao vậy? Chẳng lẽ lại làm chuyện gì xấu à?"
Kiều Nhất Liên vuốt ngực, thở hổn hển như sắp ngất đi: "Mẹ, lòng con khó chịu quá."
Kiều Mỹ Hoa đau lòng đến ôm lấy cô ta không ngừng an ủi: "Đừng căng thẳng, hãy làm theo lời bác sĩ... hít một hơi thật sâu, đúng vậy, chính là như vậy."
Triệu Hải Quân cũng rất khẩn trương, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: "Nhất Liên, em đừng dọa anh, em không được xảy ra chuyện gì đâu."