“Quả nhiên có mùi hương mê hương.” Liên Kiều hơi cau mày: "Anh ba, anh bị mê đi mất mấy phút mà bản thân lại không nhận ra sao?” Độ cảnh giác quá kém.
Đỗ Hành đột ngột ngẩng đầu, mở to mắt tỏ vẻ không thể tin nổi: "Em nói gì cơ?”
Anh ta cố hết sức ngửi quần áo mình, nhưng không ngửi thấy mùi gì.
Liên Kiều nhìn anh ta một cách thương hại : "Giác quan của em nhạy hơn người thường. Em đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, anh ngồi mê đi sau bức bình phong, chìa khóa trên người bị lấy mất, anh cũng từng học y mà thật sự không biết gì sao?”
Đỗ Hành nhắm mắt lại, nếu cô không nói thì anh ta cũng không nghĩ về khía cạnh đó, ai lại vô cớ nghi ngờ mình bị chuốc thuốc mê?
Ai lại nghi ngờ chính bạn gái của mình chứ? Cô vừa nhắc đến, anh ta liền nhớ đến làm gió thơm kia, sau đó anh ta liền buồn ngủ...
Anh ta lôi ra một chùm chìa khóa rồi nhìn chằm chằm vào nó, nét mặt khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play