Liên Kiều sờ vào thi thể, khóc lóc thảm thiết: “Chị gái tốt của em, tại sao chị lại chết rồi? Em biết sức khỏe của chị không tốt, lại mắc bệnh tim rất nặng, thường xuyên ngất xỉu. Bác sĩ cũng nói rằng chị sẽ đi bất cứ lúc nào nhưng em không ngờ chị lại chết sớm như vậy. Chị gái tốt của em ơi, chị không thể chết được, em thật sự rất yêu chị, không thể sống thiếu chị được đâu.”
Tiếng khóc có nhịp điệu và cảm động sâu sắc.
Nhưng Kiều Nhất Liên cảm giác cô ta xui tận mạng rồi, cô ta chưa chết, cũng không cần thiết khóc than, như vậy, thật quá xui xẻo.
Cô ta kìm nén cơn tức giận, cử động mí mắt, Kiều Mỹ Hoa tinh mắt, bà ấy kinh ngạc hét lên: "Mí mắt Nhất Liên động đậy rồi."
Liên Kiều càng hưng phấn hơn, vui mừng mà kêu lên: "Có kỳ tích sao? Tốt quá rồi, chị không chết. Chị ơi, chị đừng sợ, bây giờ em sẽ đưa chị đến bệnh viện."
Cô lo lắng bế Kiều Nhất Liên, nhưng sức lực quá yếu, vừa bế cô ta lên đã ngã xuống: “Phịch.”
Thật không may, Kiều Nhất Liên rơi xuống phía dưới và trở thành đệm thịt.
“Chị ơi, chị nhất định sẽ không sao đâu, chị đừng chết mà." Liên Kiều lại tiếp tục xách Kiều Nhất Liên: "Phịch."
Lại ngã nữa rồi, lần này mặt Kiều Nhất Liên úp xuống, mặt nóng bừng đau đớn, cô ta muốn khóc.
Nhưng đã đến mức này rồi, cô ta không thể bỏ cuộc, đành phải phải nghiến răng và kiên trì.
Ngã xuống hết lần này đến lần khác lại xách người lên, dù khó khăn đến đâu Liên Kiều cũng không bỏ cuộc, tình chị em này đúng là có thể cảm động đất trời.
Ai nói Kiều Nhị Liên không tốt với chị gái mình? Ai nói chị em họ thờ ơ với nhau? Đây đều là tin đồn!
Chỉ có Kiều Nhất Liên đang giả vờ choáng váng muốn khóc không ra nước mắt, ngã đến toàn thân đau nhức, vùng vẫy trong vũng nước vừa sâu vừa nóng, cô ta muốn chết luôn rồi, nhất định là Kiều Nhị Liên cố ý làm như vậy!
Sao cô ta lại nghĩ dại mà giả vờ ngất cơ chứ? Sắp không thể sống nổi nữa rồi.
Còn nữa, chuyện gì đã xảy ra với những người còn lại vậy? Chết cả rồi sao? Tại sao lại không có ai đến giúp cô ta vậy?
Cô ta không thể nhịn được nữa, sau khi bị ném xuống lần nữa, cô ta mơ hồ mở mắt ra và nói: "Mẹ, đau quá."
Cuối cùng Kiều Mỹ Hoa cũng phản ứng lại, lao tới ôm lấy Kiều Nhất Liên, khóc lớn, liên tục gọi cô ta là con gái ngoan.
Hai mắt Liên Kiều đỏ hoe, trên mặt tràn đầy vui sướng cùng hạnh phúc, cô thật lòng mừng cho Kiều Nhất Liên.
Một nhà khóc lóc trong niềm vui, đúng là một cái kết có hậu.
"Khụ khụ." Triệu Hải Quân chạy tới, vẻ mặt kích động cực độ: "Nhất Liên, em thấy chỗ nào không khoẻ? Đang yên đang lành sao lại ngất?"