Dáng vẻ ngoài mặt hung dữ nhưng trong lòng lại sợ hãi của bà ta đập vào mắt Liên Kiều, cô không khỏi bật cười: “Hở chút là muốn người khác chết, không hổ là con gái của trưởng thôn, rất có khí phách, tôi vỗ tay cho bà.”

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, kèm theo gương mặt tươi cười của Liên Kiều, trông rất cổ quái.

Ôi mẹ ơi, đây có phải là kẻ tâm thần không vậy?

“Cô ta rốt cuộc là ai?” Trong mắt Lâm Hương Hương ngập tràn vẻ hung ác, rất muốn gọi cha mình đến đây để chống lưng cho mình.

“Kiều Nhị Liên, nhớ kỹ tên của tôi đấy, sau này nhìn thấy tôi thì tránh xa ra một chút, đã hiểu chưa?” Liên Kiều lấy ra một chiếc liềm, mắt sắc như dao, lộ ra vẻ lạnh lùng: “Chiếc liềm này rất sắc, có thể đâm thủng động mạch chủ của một người trong vòng hai giây, khiến người đó chết ngay lập tức, có biết cái gì là động mạch chủ không? Chính là phần nhô ra ở phía sau tai...”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn choáng váng, tàn nhẫn, tàn nhẫn thật đấy.

Người nhà họ Lâm đều bị dọa sợ mất mật: “Cô... cô đang uy hiếp bọn tôi!”

Liên Kiều híp mắt cười nói: “Đúng thế, ai khiến tôi không vui, tôi sẽ khiến người đó cả đời đều không vui được, con người tôi đây thứ khác thì không có, nhưng thủ đoạn giết chết vài người thì vẫn có thừa.”

Kẻ ngang ngược sợ kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt sợ người không thiết mạng sống.

Người này là ai vậy trời ạ? Lâm Hương Hương vẫn luôn ngang ngược phách lối trong thôn của mình, nhưng đến khi thật sự gặp được kẻ tàn nhẫn thì lập tức thấy sợ hãi. “Thế nhưng mày muốn hại tao bị liệt!”

Liên Kiều bật cười ha hả, đúng là dễ lừa thật đấy, nhanh như vậy đã tin rồi sao?

“Tôi biết chữa bách bệnh, nếu như mấy người cầu xin tôi, tôi có thể xem xét, đương nhiên, cũng phải xem thành ý của mấy người như thế nào nữa.”

Cô cong ngón cái và ngón trỏ lên xoa hai ngón với nhau, cử chỉ này tất cả người trên trái đất đều có thể hiểu được.

Người nhà họ Lâm tức hộc máu, Lâm Hương Hương lại càng tỏ vẻ không tin.

Liên Kiều cũng chẳng quan tâm, vỗ mông rời đi, trước khi đi còn rất tốt bụng nói một câu: “Ba ngày sau thần tiên cũng hết cách, đến lúc đó dù có mang theo núi vàng núi bạc đến tìm tôi, tôi cũng chịu thôi.”

Tròng mắt Lâm Hương Hương trừng lớn đến mức như muốn rơi ra ngoài, muốn xử lý cô, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, lỡ như là thật thì sao?

Khi Liên Kiều trở về nhà thì trời đã tối rồi, Kiều Mỹ Hoa sốt ruột chạy đi khắp nơi tìm cô.

Vừa nhìn thấy cô, Kiều Mỹ Hoa đã đánh cô một cái: “Bé hai, con chạy đi đâu chơi vậy hả? Không biết là mọi người lo lắng cho con lắm sao?”

Kiều Nhất Liên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẹ à, mẹ đừng tức giận, em hai cũng không cố ý đâu...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play