Kiều Mỹ Hoa cũng theo ánh mắt nhìn qua, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Chàng trai à, sao cậu có thể tùy tiện buộc tội người khác như vậy? Rốt cuộc là cậu có thù gì với Nhất Liên nhà tôi? Cứ nhất quyết muốn hại con bé như vậy?"
Cách bào chữa của Trình An Dân chiếm ưu thế: "Tôi không nói bậy, là Kiều Nhất Liên xúi giục, tôi chỉ là bị cô ta mê hoặc thôi."
Mặc dù chủ phạm và đồng phạm chỉ khác nhau có một từ nhưng khi kết án lại khác nhau rất nhiều.
Kiều Nhất Liên khẽ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng bi thương: “Bạn học Trình An Dân, cậu làm tôi thất vọng quá, nhà cậu nghèo đến nỗi bình thường cơm cũng không có để ăn, là tôi nhìn không đành lòng nên bòn rút kẽ răng ra chút thức ăn giúp đỡ cậu, thế nhưng cậu lại lấy oán trả ân, trong sách nói quả không sai, ‘nắm gạo khi đói thành ơn, gánh gạo khi đủ thì thành oán’, tôi sai là sai ở chỗ đã quá tốt bụng."
Trình An Dân vừa nghe thấy vậy, lập tức nhảy dựng lên nói: "Kiều Nhất Liên, rõ ràng là cậu dụ dỗ tôi."
Nói là muốn cùng cậu ta phấn đấu, cùng nhau sống thật tốt qua ngày, đây không phải đang ám chỉ sao?
Sắc mặt Kiều Nhất Liên tái nhợt, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Tôi cho cậu ăn mấy cái bánh bao, cậu liền nói tôi dụ dỗ cậu? Nếu sớm biết sẽ thế này, tôi thà cho chó ăn còn hơn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT