Tiểu Gia rất ít khi ra khỏi nhà, chưa từng gặp mặt Liên Kiều, chỉ biết là mình có một người chị họ: “Chị họ?”
“Ngoan lắm, lần sau chị mời em ăn kẹo.” Liên Kiều sờ túi, cảm thấy chua xót, giờ cô cũng chỉ là một quỷ nghèo, sờ khắp cả người cũng không kiếm được đồng tiền nào.
Khóe miệng Tiểu Gia giật giật, trông cô còn nhỏ hơn cả cậu ấy thì phải.
Liên Kiều chỉ vào bát thuốc: “Số thuốc còn lại, chia làm hai lần uống hết, chú ý vệ sinh sạch sẽ, kẻo bị nhiễm trùng.”
Hứa Gia Thiện kinh ngạc hỏi: “Sao em lại biết những điều này?”
Liên Kiều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nắm chặt tay phải giơ lên: “Tri thức là sức mạnh, là của cải, là phương thuốc cứu mạng.”
Hai anh em nhà họ Hứa: …
“Em đi đây.” Liên Kiều quyết định sẽ đi đòi nợ, cô nghèo quá rồi, sống qua ngày thôi cũng khó khăn quá.
Cô vừa mới đi ra khỏi cửa thì bắt gặp bốn người đi vào.
Đi đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, trông cũng rất ưa nhìn, làn da cũng rất trắng, không giống những người đàn ông da dẻ đen đúa ở trong thôn.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trạc tuổi ông ta, gương mặt to tròn, thân hình mập mạp, khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt, dáng vẻ trông rất hung dữ.
Hai nam nữ thanh niên đi theo phía sau, đều có dáng vẻ khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt, vừa nhìn đã biết là người một nhà.
Người phụ nữ lớn tuổi trừng mắt, vẻ mặt hung tợn hét lên: “Cô là ai? Tại sao lại ở nhà tôi? Cô không phải là người thương của cái tên ăn cháo đá bát kia đấy chứ?”
Vẻ mặt khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt này, thông thường đều có tính cách chanh chua chát chúa, bụng dạ hẹp hòi.
Liên Kiều cúi người nhặt mấy viên đá nhỏ lên chơi đùa trong tay: “Nhà bà ư? Ồ, bà chính là mụ phù thủy nức tiếng gần xa Lâm Hương Hương đó sao? Đáng ra phải gọi là Lâm Xú Xú mới đúng.”
Lâm Hương Hương, con gái của trưởng thôn thôn Thanh Thủy, năm đó nhìn trúng người đàn ông đã có vợ là Hứa Văn, cố tình ép chết người vợ kết tóc của ông ta, thành công trở thành vợ của Hứa Văn.
Bà ta còn chà đạp hai đứa con trai của vợ cũ, dùng đủ mọi cách để ngược đãi, tiếng xấu của bà ta lan khắp bán kính mười dặm.
Thế nhưng cũng hết cách rồi, bà ta có một người cha tốt thì biết làm sao bây giờ.
Lâm Hương Hương tức giận bừng bừng, thở hồng hộc lao đến: “Con nhóc chết tiệt, mày chết chắc rồi.”
Liên Kiều vung tay ném viên đá trong tay ra, đánh trúng huyệt hạc đỉnh trên đầu gối đối phương, Lâm Hương Hương chỉ cảm thấy đau nhức không thôi, bất chợt ngã xuống.
Vẻ mặt Hứa Văn vô cùng lo lắng: “Hương Hương.”
“Mẹ.”
“Em họ.” Hứa Gia Thiện xông lên, không nói lời nào kéo Liên Kiều ra sau lưng: “Đừng sợ.”