Bà ấy còn chưa kịp nói câu đừng làm nữa, Liên Kiều đã ngắt lời: “Mẹ, chị ấy cần phải rèn luyện, ai sẽ giặt quần áo, lấy nước, nấu cơm cho chị ấy khi ở trường chứ? Chẳng lẽ lại để thầy cô bạn học phục vụ chị ấy sao?”

Kiều Mỹ Hoa sửng sốt, đúng thế, bà ấy cũng không thể nào theo qua đó chăm sóc cho con gái lớn được.

Kiều Nhất Liên tức nghiến răng nghiến lợi, con nhóc chết tiệt, nhất định cứ phải đối đầu với cô ta sao?

“Những việc này chị đều biết làm, chỉ là bỗng cảm thấy khó thở mà thôi.”

Liên Kiều rất thất vọng nhìn về phía cô ta: “Sức khỏe yếu quá thì đừng đi học nữa, kẻo đến giữa giờ học, mọi người lại phải phân tâm để cứu chị, thời gian của mọi người quý giá như vậy, sao có thể lãng phí cho chị được chứ? Giờ tôi sẽ viết giúp chị một lá thư gửi cho trường, nói hết tình hình thực tế cho trường biết.”

Kiều Nhất Liên hoảng sợ nói: “Đừng, chị sẽ cố gắng vượt qua khó khăn này, giờ chị sẽ đi giặt quần áo.”

Liên Kiều đứng sang một bên giám sát cô ta, còn đạo đức giả nói: “Mẹ, con làm vậy đều chỉ vì muốn tốt cho chị thôi, chị ấy có hiểu cho con không? Liệu có ghi thù con không?”

Kiều Mỹ Hoa cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Sao có thể chứ? Nhất Liên là đứa bé hiểu chuyện nhất, nhất định có thể hiểu được nỗi lòng của con.”

Liên Kiều hài lòng mỉm cười: “Tôi đã nhận những công việc gian khổ nhất về phần mình, để những việc nhà nhẹ nhàng nhất lại cho chị, chị à, tôi thật sự yêu chị lắm đấy.”

Chết tiệt, Kiều Nhất Liên tức phát khóc, đúng là đồ hèn hạ!

Cứ như vậy, Liên Kiều chẳng những không phải làm bất cứ việc gì trong nhà, mà cũng tìm được cớ để lên núi.

Người trong thôn thấy cô sớm đi tối về, ngày nào cũng bận rộn làm việc ở bên ngoài, biểu hiện chăm chỉ của cô khiến rất nhiều người đã thay đổi cách nhìn về cô.

Thật ra Kiều Nhị Liên vẫn luôn là một người siêng năng chăm chỉ, nhưng lại bị thiệt bởi tính tình nóng nảy, hở chút ra là cáu kỉnh tức giận, không thích giao lưu với người khác, lại có thêm một kẻ gây rối cố tình hủy hoại danh tiếng của cô, nên mới khiến người trong thôn có ấn tượng xấu về cô.

Ngày nào Liên Kiều cũng lang thang khắp trong núi, cố gắng làm quen với môi trường ở đây càng sớm càng tốt.

Cô thường gặp phải Hứa Gia Thiện vào lúc trời chập tối, Hứa Gia Thiện biết săn bắt đào bẫy, nhưng mỗi lần đều thu hoạch được không nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play