Mấy người kia rốt cuộc cũng sợ hãi, liều mạng giãy dụa: “Buông ra, chúng tôi chỉ lấy đồ của mình thôi, Kiều Nhị Liên nợ tiền của chúng tôi.”
Liên Kiều nhẹ nhàng giễu cợt: “Mấy người nói tôi nợ là tôi nợ thật à? Sao không nói luôn là quốc gia nợ của mấy người mấy trăm vạn đi?”
Thím Tống giận dữ hét lên: “Là do mẹ cô nợ!”
Kiều Mỹ Hoa cuối cùng cũng tỉnh táo lại và run rẩy đứng ra: “Là do tôi nợ, bé hai à, con đừng làm lớn chuyện này, sau này làm sao sống ở trong thôn được nữa?”
Liên Kiều kỳ quái hỏi: “Hộ khẩu của con cũng đã chuyển đi rồi, làm sao có thể quay lại lần nữa?”
Lúc này Kiều Mỹ Hoa mới ý thức được, ý định thật sự của cô khi nhất quyết đòi chuyển hộ khẩu, là thật sự cắt đứt toàn bộ các mối quan hệ, không bao giờ quay lại nữa.
Còn bà ấy từ đầu tới cuối vẫn luôn nghĩ rằng, cô con gái của mình sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.
Nhưng mà, sự thật đã bày ra trước mắt, khiến cho bà ấy đau buốt hết cả tim gan.
“Con... Mẹ là mẹ của con, con phải nghe lời của mẹ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT