Những lời lăng mạ của mấy gã say rượu tối hôm đó nghiễm nhiên trở thành cái gai trong lòng tôi.
"Mày xấu thế này, muốn dọa c.h.ế.t người ta à?"
"Anh ghen tỵ với ngoại hình của người khác à? Tâm thần anh không ổn định sao? Cho dù bây giờ anh có cởi quần áo nằm xuống đây, tôi cũng không muốn nhìn anh đâu."
...
Bố mẹ tôi cũng không muốn gặp lại tôi nữa.
Thái độ của họ càng rõ ràng hơn sau khi gương mặt tôi bị biến dạng.
"Nếu mày còn hỏi tao, tốt hơn là mày vào một trường nghề rồi làm trong nhà máy, càng sớm càng tốt."
Mẹ tôi vừa cắn hạt dưa vừa xem TV trong phòng khách: "Tinh Tinh, hồi nhỏ con đã không xinh đẹp, bây giờ lại như thế này, đọc nhiều sách còn có ích gì? Có phải không? Kết hôn được thì nhanh chóng gả đi thôi."
Bố tôi vẫn im lặng, cúi đầu trêu chọc chú chim trong lồng.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn vào được trường đại học cùng Lục Thần, không hề bỏ cuộc.
Vì bắt đầu này, tôi đã lựa chọn phẫu thuật thẩm mỹ.
17.
Phẫu thuật thẩm mỹ thật sự gây nghiện.
Tất cả số tiền tôi kiếm được từ công việc bán thời gian đều đổ lên bàn phẫu thuật.
Cơn đau như bị băm thành thịt khiến tôi phải nằm trên bàn mổ hết lần này đến lần khác.
Cũng là lúc tôi nhận ra trạng thái tinh thần của mình càng lúc càng kém đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-1617.html.]
Cho đến khi một lần Lâm Viễn đến gặp tôi.
Cô ấy chính là cô gái bị quấy rối mà tôi đã cứu.
Dù gia cảnh rất nghèo nhưng cô ấy vẫn đều đặn gửi tiền cho tôi.
Sau những lần phẫu thuật trước đó, tôi từ chối tiền bồi thường của cô ấy.
Cô ấy không nợ tôi điều gì cả.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Lâm Viễn nhìn thấy tôi là sẽ khóc, ôm lấy cổ tôi, nói: "Tôi thực sự rất vui vì cô đã hồi phục tốt như vậy, hiện tại còn rất xinh đẹp."
Tôi mới nhổ răng, nghe nói như vậy sẽ khiến khuôn mặt nhỏ hơn.
Mặt tôi vẫn còn sưng tấy, nhưng vẫn cố nhịn đau, mỉm cười: "Nhờ phẫu thuật thẩm mỹ."
Điện thoại của tôi đổ chuông, là cuộc gọi từ bệnh viện.
"Đã điều chỉnh sang buổi chiều sao?" Tôi có chút xấu hổ: "Nhưng chiều nay tôi không đến được, để ngày mai đi."
Lâm Viễn tò mò hỏi: "Có chuyện gì à? Quan trọng không?"
Tôi chỉ vào mũi mình rồi nói: "Tôi muốn chỉnh lại độ cao của mũi, mũi của tôi hiện tại không đẹp."
Lâm Viễn đang hút trà sữa thì dừng lại.
Một lát sau, cô ấy đặt cốc xuống, lấy điện thoại ra rồi hướng về phía tôi chụp lại.
Tôi không quen nên giơ tay lên trốn tránh.
Nhưng bức ảnh đã được chụp.
Lâm Viễn đưa điện thoại ra, nhẹ nhàng thở dài: "Trần Tinh, cô có biết bây giờ mình xinh đẹp như thế nào không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT