Hành động của Giang Trần đương nhiên không thể thành công, trên thực tế, vào khoảng khắc hắn lặng lẽ lẻn vào phòng của Sở Mộ Từ cũng đã bị phát hiện rồi.

Chờ lúc hắn ra ngoài, đón hắn chính là Sở Mộ Từ đang tựa người vào cửa ngáp dài buồn chán, nhất thời hắn bị ngốc lăng chôn chân tại chỗ.

"Điện, điện hạ..."

"Ôi chao, phiền toái Giang hộ vệ tự mình dọn dẹp phòng ốc cho Bản cung, Bản cung quả thực thụ sủng nhược kinh."

Con tim Giang Trần cơ hồ suýt hỏng mất, hắn có loại dự cảm, bản thân rất có thể vì hai tấm ngân phiếu mà phải trả giá rất cao: "Không... không phiền toái..." Hoàn toàn không nói ra lời.

Đuôi mắt dài của Sở Mộ Từ nhướng lên, cười đến mức tà khí tung hoành: "Nếu như Bản cung không nhìn lầm, vừa rồi ngươi mang vào trong phòng chính là đinh sắt? Ngươi muốn làm cho Bản cung một cây lang nha bổng bỏ túi để phòng thân sao?"

"Thuộc hạ chỉ là nhất thời hồ đồ đi lạc đường..." Giang Trần quả thực có loại xúc động muốn rút đao tự vận tại chỗ, trong lúc tình thế cấp bách hắn cũng mặc kệ bậc thang này có thích hợp hay không, dứt khoát trực tiếp tuột khỏi lưng lừa "Ngài yên tâm, thuộc hạ sẽ giúp ngài quét tước gian phòng thật sạch sẽ, sau đó lại làm cho ngài một lang nha bổng để phòng thân!"

"Được, bộ dáng vô liêm sỉ này của ngươi rất giống phong độ năm xưa của Bản cung." Sở Mộ Từ thân thiết hòa ái vỗ vai hắn, "Quả nhiên là Thẩm đại nhân dạy bảo rất tốt, Bản cung vô cùng thích thú."

Lời còn chưa dứt, miếng ngói bằng ngọc lưu ly trên mái hiên đột nhiên không hề có báo hiệu rớt thẳng xuống, vừa vặn nện ngay giữa đỉnh đầu của Giang Trần, phát ra "Bộp" một tiếng giòn vang.

Hai người vô cùng trầm mặc, cho đến khi Sở Mộ Từ buồn bực ngước mắt ngửa mặt nhìn thoáng qua, lầm bầm lầu bầu: "Hai ngày trước mới vừa tu sửa, tại sao lại sụp? Chuyện lạ."

Điện hạ, đến nóc nhà rắn chắc cũng chống cự không nổi năng lực sao chổi mãnh liệt của ngài đấy thôi!

Giang Trần dùng ống tay áo qua loa quệt đi khuôn mặt tràn đầy m.á.u tươi, dưới chân như đạp than hồng, thật nhanh chui vào phòng đi tiêu diệt dấu vết gây án, hắn hiện tại chỉ nghĩ phải ngay lập tức thoát ra khỏi địa phương quỷ quái này, một khắc cũng không muốn chờ lâu, nếu tiếp tục trì hoãn còn không biết sẽ có yêu ma thiêu thân gì nữa.

Hắn chỉ là người bình thường, đấu không lại những thứ yêu ma quỷ quái đạo hạnh cao thâm này.

Về phần Thẩm Ngọc Chiếu khi biết được chân tướng thì đã là chuyện qua rồi.

Lúc đó nàng ăn bánh hoa quế, nhìn Giang Trần một chuyến lại một chuyến đổ đầy nước ấm vào thùng tắm, quan sát hồi lâu không khỏi mở miệng hỏi thăm: "Đầu bị ai đập rồi?"

"... Hồi chủ tử, chỉ là ngoài ý muốn bị Thái tử vỗ vai mà thôi."

"À, thì ra là như vậy." Nàng bình tĩnh vuốt cằm, "Vậy ngươi cần phải thấy may mắn là mình còn sống."

"... " Hắn may mắn tám đời tổ tông đấy!

Thẩm Ngọc Chiếu bước đến phía trước, đưa tay thử nước ấm: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."

Giang Trần bước chân lơ lửng đi ra ngoài, tới gần cửa lại quay đầu, vẻ mặt đau khổ cầu được thụ giáo: "Chủ tử, vì sao ngài chưa bao giờ bị Thái tử điện hạ khắc thế?"

Hắn ngày ngày đứng ngoài quan sát nàng cùng Sở Mộ Từ phóng đại trêu chọc lẫn nhau, tuy nói không nhất định có thể chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng coi như là cân sức ngang tài, chẳng lẽ nàng chiếm được linh phù, có được lực lượng thần bí để chống lại tai họa bất ngờ?

"Ai nói? Ta chỉ là chịu đựng vượt qua giai đoạn thua thiệt mà thôi." Thẩm Ngọc Chiếu nút áo cởi được một nửa thì dừng lại, bắt đầu mặt không biểu tình truyền thụ kinh nghiệm, "Nếu bát tự không cách nào cứng hơn so với hắn, vậy thì học cách "tiên hạ thủ vi cường", đem hắn xử lý trước khi hắn chọc ghẹo ngươi."

"..."

Giang Trần nhận thấy đời này của mình cũng không có cơ hội nếm thử loại mô thức này rồi, hắn biết vậy nên mất hết niềm tin, ngay cả bóng lưng đều lộ ra tang thương cùng bi thương.

Nhưng mà rất đáng tiếc, bởi vì hắn rút lui quá sớm, không thể chứng kiến tiết mục điên cuồng phát sinh sau đó.

Hơi nước lượn lờ, hương thơm của cánh hoa hồng thoang thoảng, ngay tại một khắc Thẩm Ngọc Chiếu vừa t.h.o.á.t y xong tiến vào thùng tắm, ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng thét thất thanh loạn thất bát tao.

"Bắt thích khách! Trong phủ có thích khách!"

Nàng buồn bực nghĩ tới thích khách nhà ai coi bộ không muốn sống nữa, lại dám ở phủ Thái tử âm khí vờn quanh mà giương oai, lại vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Sở Mộ Từ cười tủm tỉm đạp mở cửa phòng - - xin chú ý, hắn thật sự là cười tủm tỉm đá văng cửa, chỉ thiếu ở trên trán viết mấy chữ thật to "Bản cung cố ý".

"Ôi chao, Thẩm đại nhân đang tắm rửa à? Thực thẹn thùng, Bản cung vội vã truy tìm thích khách, quên gõ cửa."

Nàng đem thân thể toàn bộ chìm vào trong nước, chỉ để lại một cái đầu ướt nhẹp, hơn nữa trên cái đầu đó còn có một bộ mặt không chút thay đổi: "Điện hạ hoài nghi thích khách trong thùng tắm của thần sao? Điện hạ muốn kiểm ta tới tột cùng?"

Sở Mộ Từ cười nói: "Bản cung không có ý kia, chỉ là lo lắng an toàn của Thẩm đại nhân mà thôi, Thẩm đại nhân cũng không nên tùy ý xuyên tạc tấm lòng hết sức chân thành của Bản cung chứ."

Thẩm Ngọc Chiếu đang muốn trả lời một cách mỉa mai cho giọng điệu không biết xấu hổ của hắn, ai ngờ chợt thấy gió lạnh ùa vào mặt, hóa ra rất nhiều thị vệ trong phủ cũng đuổi đến nơi này.

"Điện hạ, thích khách đang ở bên trong sao? Thuộc hạ lập tức đi vào đuổi bắt!"

Sở Mộ Từ nghe vậy quay đầu lại, tức giận đá cho tên cầm đầu thị vệ một cái: "Bắt cái gì mà bắt? Không nhìn thấy Bản cung đang ở đây bảo vệ Thẩm đại nhân sao? Tất cả cút ngay, ai còn dám nhìn quanh thì hết thảy tự đ.â.m mù hai mắt đi!"

Ý ở ngoài lời, tức là chỉ cho phép một mình hắn xem, người khác không được phép tùy tiện nhìn loạn.

Mọi người trong nháy mắt tản ra như chim bay tán loạn, đầu cũng không quay lại, cứ như trò khôi hài về thích khách căn bản không tồn tại.

Cho đến khi xác nhận tất cả mọi người đã rời hiện trường, hắn lúc này mới vừa lòng thỏa mãn khép cửa phòng lại, chậm chạp đi đến trước thùng tắm, một tay chống bên cạnh thùng bày ra tư thế rất tiêu sái: "Thẩm đại nhân yên tâm thoải mái mà tắm, Bản cung bảo đảm không có tên lưu manh dám can đảm đánh chủ ý lên khanh."

"Phải không? Hiện tại rõ ràng vẫn còn một đại lưu manh ở trong phòng."

"Bản cung không tính." Hắn trả lời một cách đương nhiên, "Bản cung chỉ là lo lắng Thẩm đại nhân tịch mịch, cố ý mạo hiểm bị người lên án chịu đựng nguy hiểm đến bảo hộ khanh mà thôi."

Thẩm Ngọc Chiếu bình tĩnh "À" một tiếng: "Xem ra là thần bụng dạ hẹp hòi, bất quá thần muốn sửa lại một câu, điện hạ từ nhỏ chính là vượt quá tự nhiên mà tồn tại, bị người lên án là thái độ quá mức bình thường đối với ngài rồi, tại sao còn nói là nguy hiểm?"

Sở Mộ Từ biết tiếp nhận sự thật gật đầu: "Thẩm đại nhân nói cái gì chính là cái đó, bất quá Thẩm đại nhân à, khanh thật sự cứ tiếp tục nằm sấp trong nước như vậy cùng Bản cung nói chuyện phiếm sao?"

"Điện hạ liệu có đề nghị gì tốt hơn không?"

"Thí dụ như mời mọc Bản cung tắm uyên ương gì đó."

Thẩm Ngọc Chiếu bình tĩnh nói: "Không cần, nếu cùng tắm với điện hạ, thần sẽ có khả năng c.h.ế.t đuối." Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên vung tay hất nước tắm lên mặt Sở Mộ Từ, rồi ngay lúc đó bay từ trong thùng tắm ra, tay phải đưa ra phía sau quơ lấy y phục nhanh chóng phủ lên thân, quay người lại vững vàng rơi xuống đất.

Một bộ động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, khi Sở Mộ Từ vuốt sạch vết nước trên mặt, mở mắt ra là lúc nàng đã cài xong nút áo.

"Thẩm đại nhân thân thủ thật tốt."

"Điện hạ quá khen, thần dù nói thế nào cũng là học chung với các Hoàng tử từ nhỏ, nếu ngay cả chút bản lãnh ấy cũng không có, sao còn có mặt mũi gặp người."

Sở Mộ Từ nhướng mày, có chút hăng hái quan sát nàng từ trên xuống dưới: "Mỹ nhân vừa tắm xong quả thực rất hấp dẫn, bộ y phục này rất vừa người, không khỏi khiến Bản cung mơ tưởng viễn vông."

"Vậy điện hạ cứ từ từ mơ tưởng, mơ tưởng mệt mỏi thì uống một bụng nước tắm xong tiếp tục mơ tưởng." Thẩm Ngọc Chiếu hừ nhẹ một tiếng đi ra ngoài cửa, "Thần đêm nay đổi phòng ngủ, đem nơi này lưu lại cho điện hạ."

Ngày còn dài, nàng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, để sau này còn bộc phát.

Vì vậy vào ban đêm hai ngày sau.

Thẩm Ngọc Chiếu dưỡng đến thần thanh khí sảng hiện thân nơi đình viện, bước trên đường lót đá xanh dưới ánh trăng bóng loáng như nước đi đến phòng của Sở Mộ Từ, gọn gàng linh hoạt một cước đạp mở cửa phòng, cầm trong tay pháo đã mồi lửa hướng giường của đối phương ném tới rồi lập tức rời đi, không để lộ dấu vết.

Trong nháy mắt tràng nổ bộc phát đánh thức tất cả mọi người, người không biết sự tình còn tưởng phủ Thái tử bị ai nã pháo tiêu hủy.

Kỳ thật đâu đến nỗi như thế, chỉ là Thái tử điện hạ thân ái của bọn họ bị oanh tạc đến mức thất điên bát đảo mà thôi.

Hôm sau, Thẩm Ngọc Chiếu ngủ đến tinh thần sảng khoái, như nguyện thấy được hiệu quả mong muốn - - gương mặt tuấn tú của Sở Mộ Từ ám đen một mảnh, dường như rửa thế nào cũng không sạch, nửa bên đầu tóc cũng từng cọng đứng thẳng giống như dây thép, đứng xa nhìn thấy không đối xứng một cách dị thường.

A, cửa hàng pháo của nhà này làm ăn thật có lương tâm, sau này phải nên đưa tới tấm bảng hiệu bày tỏ lòng cảm tạ, hoặc là thuận tiện làm mai cho nhi tử của lão bản, giá cả ưu đãi.

Sở Mộ Từ hiển nhiên tâm tình rất xúc động, bắt bớ trừng người, bọn hạ nhân bị hắn trừng không chỗ nào không lo lắng đề phòng, trong đó có một tên xui xẻo đang múc nước bởi vì chấn kinh quá độ, trực tiếp cắm đầu ngã xuống giếng, chờ được cứu đi lên mắt đã trắng dã, suýt nữa đi đời nhà ma.

Thái tử điện hạ tức giận, có nghĩa là tất cả mọi người phải gặp nạn theo.

Sau đó vào buổi trưa, Thẩm Ngọc Chiếu liền có một bàn cơm trưa trộn thuốc xổ chất lượng tốt rất phong phú, bất quá nàng cơ trí không có vội vã ăn, mà là mời mọc Giang Trần đem mỗi món ăn đều nếm thử một lần.

Kết quả có thể nghĩ, Giang Trần cả một buổi trưa đều tiêu chảy không ngừng, đến cuối cùng thiếu chút nữa mất nước hôn mê.

Mà Thẩm Ngọc Chiếu mang cái bụng rỗng nổi lòng ác độc, chạy tới đuổi đi toàn bộ nữ đầu bếp cùng phu khuân vác, quyết định tự mình xuống bếp làm cơm tối, tránh cho trong thức ăn lại bị một vị sao chổi động tay động chân.

"Đến đây, ta hỏi ngươi, Thái tử điện hạ bình thường có ăn kiêng gì không?"

Tiểu nữ đầu bếp may mắn thành đối tượng được tuyển chọn bị thẩm vấn đứng nguyên tại chỗ, nhìn gương mặt băng sơn của đối phương có chút do dự: "Điện hạ... Điện hạ khẩu vị rất thanh đạm, đặc biệt là không thể ăn quá nhiều dầu mỡ hay quá cay, bởi vì..."

"Tốt lắm ta biết rồi." Thẩm Ngọc Chiếu chiếm được tin tức mình muốn, gọn gàng linh hoạt cắt đứt lời của nàng ta, đút một tấm ngân phiếu vào trong tay nàng, "Đây là ban thưởng cho sự phối hợp điều tra của ngươi, ra phố mua chút đồ trang sức đeo tay mình thích đi."

"... Cám ơn Thẩm đại nhân!"

Ấn theo lẽ thường mà nói, Thẩm Ngọc Chiếu lúc này nên lộ ra một nụ cười gian trá âm hiểm mới hợp với tình hình, đáng tiếc nàng là mặt than, mặt than thì không có vẻ mặt dư thừa, cho nên nhìn qua vẫn là một bộ mặt y như cũ, nghiêm túc đứng đắn cứ như muốn lập chí bảo vệ quốc gia.

Rồi sau đó đợi đến khi mặt trời chiều ngã về tây, nàng liền chỉ huy bọn gia đinh bưng bữa tối xa hoa với bốn món lạnh bốn món nóng vào phòng của Sở Mộ Từ.

Bao tử heo xào ớt, thịt bò hầm, đầu cá sốt tiêu băm, gan ngỗng trộn dầu ớt... Mỗi một món ăn đều làm hết sức đủ mặn đủ cay đủ dầu mỡ, ngay cả duy nhất một món canh cũng là canh hồ tiêu, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mặt đỏ rừng rực, còn chưa ăn đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Sở Mộ Từ ngồi bên cạnh bàn, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng khóe miệng có chút co quắp: "Những thức ăn này đều do Thẩm đại nhân tự mình làm sao? Thẩm đại nhân quả nhiên "Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp"."

"Điện hạ thật sự đối với thần hiểu biết khắc sâu, biết được thần "Văn có sẵn trên môi, võ có thể bắt tặc", lập chí muốn đạp bỏ hết chuyện bất bình trên thế gian." Thẩm Ngọc Chiếu làm bộ như nghe không hiểu ý châm chọc trong lời của hắn, chỉ bình tĩnh tự biên tự diễn, rồi sau đó lời nói xoay chuyển, rất tri kỷ nhắc nhở, "Điện hạ không nếm thử sao? Mỹ thực là không được cô phụ, lãng phí thức ăn phải bị thiên lôi đánh, thần nói thật đấy."

Gương mặt tuấn tú của Sở Mộ Từ càng thêm đen vài phần, hắn giơ chiếc đũa chạy vài vòng quanh các món ăn, do dự không hạ được quyết tâm gắp món nào, cứ như vậy lúng túng giằng co.

"Điện hạ sao không ăn? Chẳng lẽ không tin được thần, cảm thấy thần bỏ thuốc xổ trong thức ăn?" Thẩm Ngọc Chiếu gặm đầu cá một cách ngon lành, giọng nói thành khẩn rất cường điệu, "Thần không biết làm cái chuyện thất đức táng tận lương tâm đấy đâu, điện hạ yên tâm!"

"..." Sở Mộ Từ ngầm vụng trộm nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn đang làm một phen đấu tranh tâm lý sau đó cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, "Sao có thể chứ? Bản cung thời gian qua tín nhiệm nhất là Thẩm đại nhân, nếu Thẩm đại nhân cố ý vì bản cung làm món ăn, Bản cung nhất định sẽ ăn sạch."

Vì vậy Thẩm Ngọc Chiếu liền trơ mắt nhìn hắn quét sạch tất cả món ăn trên bàn như gió cuốn mây tan, rồi sau đó trực tiếp cầm lên cái thìa đem canh hồ tiêu uống thấy đáy.

Không may vui quá hóa buồn, nàng vừa định nói chút gì đó, liền phát hiện trong cổ họng mắc cái xương cá, lập tức cúi người xuống liều mạng ho khan.

Hỗn đản này vừa rồi tuyệt đối đang thầm nguyền rủa nàng, quả thật khắc tinh không thể phớt lờ mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play