Cô nương được Sở Mộ Từ cứu lên tên Diệp Tinh Nhi, vừa tròn mười tám, là ca nữ hát rong để kiếm sống. Theo nàng ta kể lại, tối hôm qua bởi vì trên du thuyền bị khách nhân đùa giỡn quấy rầy, không chịu nhục muốn bảo trì trong sạch nên mới nhảy sông tự sát, lại không ngờ phúc lớn mạng lớn được người cứu.
Diệp Tinh Nhi sinh ở Giang Nam, cũng giống như tất cả nữ tử Giang Nam, nàng ta có ngũ quan tinh xảo mặt mày dịu dàng, vừa mở miệng là phát ra tiếng nói mềm mại êm tai, sóng mắt đưa đẩy lộ ra một cỗ nhu tình.
Lệ Phi nương nương cũng là người Giang Nam, bởi vậy cực kỳ thích Diệp Tinh Nhi, liên tục mang theo nàng ta bên người, tán gẫu cực kỳ hợp ý, về sau bà dứt khoát đề nghị với Hoàng đế, bà muốn nhận Diệp Tinh Nhi làm nghĩa nữ.
Từ trước đến nay Hoàng đế luôn chiều theo ý Lệ Phi trong mọi chuyện, chút chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vui vẻ đáp ứng - - nếu nói có gì đáng để lo lắng, đại khái chỉ là sợ tương lai Diệp Tinh Nhi biết rõ thân phận chân chính của đám người bọn họ, sợ sẽ không kịp chuẩn bị tinh thần.
Theo lý thuyết nương nương thu nghĩa nữ, mọi người chỉ thoáng nghe rồi cho qua, không có ai thèm đặc biệt quan tâm, nhưng Sở Mộ Từ lại không như vậy, hắn suốt ngày cảm thấy toàn thân khó chịu.
Không vì chuyện gì khác, chỉ vì ánh mắt Diệp Tinh Nhi nhìn hắn.
Diệp Tinh Nhi cũng là về sau mới biết Sở Mộ Từ chính là ân nhân cứu mạng của nàng ta, cho nên nàng ta cố ý đi một chuyến đến tận phòng bày tỏ lòng cảm tạ. Lúc ấy cửa đang khép hờ, nàng ta hiếu kỳ lén nhìn vào bên trong, bắt gặp cảnh tượng Sở Mộ Từ đang đuổi theo Thẩm Ngọc Chiếu quanh phòng để gãi ngứa, muốn bức nàng cười với hắn một cái.
Cuối cùng Thẩm Ngọc Chiếu vẫn bị bắt được, nàng nghiêm mặt chỉ ra ngoài cửa chỉ hù dọa hắn: "Có người đến kìa, chàng còn nháo nữa!"
Kết quả ngoài cửa thật sự có người, sáu mắt giao nhau, song phương đều sững sờ ngay tại chỗ.
Lúc đó Diệp Tinh Nhi rất lúng túng, nhưng không chỉ lúng túng, trong ánh mắt nàng ta rõ ràng lộ ra cảm xúc khổ sở cùng ủy khuất, thậm chí còn phiếm một màn lệ, không biết còn tưởng rằng Sở Thẩm hai người hợp lực để khi dễ nàng ta.
"Tinh Nhi chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn với Sở công tử tối hôm qua đã trượng nghĩa cứu giúp, không ngờ đã quấy rầy nhị vị, thật sự xin lỗi."
Sở Mộ Từ không hiểu ra sao còn chưa kịp phản ứng, chỉ đành lập lờ nước đôi khoát khoát tay: "Không cần cám ơn, ta cũng chỉ là thuận tay cứu lên thôi."
"..."
"À, ta cũng không có ý gì, dù sao ngươi không cần cứ để trong lòng, về sau mọi việc đừng xúc động, nghĩ rồi hãy làm."
Diệp Tinh Nhi nhẹ giọng nói: "Tinh Nhi ghi nhớ ân nhân dạy bảo, xin được cáo từ."
"Đi đi, đi thong thả nha!"
Ai ngờ lúc nàng ta gần đi còn cố gắng ngoái lại cho hắn một cái nhìn thẹn thùng e lệ, mang theo ba phần nhu tình bảy phần u oán, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng quả thực khiến Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu suy nghĩ cả ngày.
Cho đến khi cùng đám Sở Chi Ngang lên phố, hai người vẫn đang thảo luận chuyện này.
"Nữ tử Giang Nam đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn người khác sao?"
Thẩm Ngọc Chiếu hừ lạnh một tiếng: "Chàng thật khờ hả? Cho dù là nữ tử đại mạc thì khi nhìn ý trung nhân cũng dùng ánh mắt đấy, nàng ta đã chọn trúng chàng rồi."
"... Nàng chớ nói hươu nói vượn, hóa ra ta chỉ cần xuống nước một lần thôi là đã vớt lên cho nàng một tình địch?"
Nàng quả thực phải vỗ án tán dương trình độ vô liêm sỉ của hắn: "Nhiều khi cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, lúc ấy nếu như người xuống nước là ta, nói không chừng cô nàng cũng yêu ta."
"..."
Sở Tú Huỳnh ở bên cạnh châm ngòi thổi lửa: "Ngọc Chiếu tỷ trong phương diện này rất có kinh nghiệm, tỷ đã nói người ta thích Tam ca thì tất nhiên là thích Tam ca rồi..." Còn chưa dứt lời đã bị Tô Mộc bên cạnh yên lặng kéo đi.
"Thẩm đại nhân đừng hoảng hốt!" Sở Chi Ngang ra sức vỗ vai Thẩm Ngọc Chiếu, "Mặc dù Diệp Tinh Nhi kia so với ngươi thanh tú hơn, ôn nhu hơn, lại còn ca múa giỏi hơn, nhưng ngươi so với nàng ta dã man hơn nhiều! Lúc trước ngươi không phải chỉ cần dựa vào một ưu điểm dã man này để thu phục Tam ca sao? Tiếp tục bảo trì!"
Thẩm Ngọc Chiếu: "..."
Sở Mộ Từ mỉm cười một cách hòa ái dễ gần, vươn tay lôi đầu Sở Chi Ngang đến quầy bên cạnh ấn vào nồi lớn bán trứng luộc nước trà: "Lấy tiền, bồi thường tổn thất của người ta."
"... Tam ca, đệ sai rồi, đệ thật sự sai rồi."
"Thật sự yêu cái đẹp cũng là một loại phẩm chất tốt." Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi nói, "Có lẽ ta nên tìm Liễu Thái y nói một chút về những sự tích anh hùng của Cửu gia lúc xưa..."
"Thẩm đại nhân ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi!" Sở Chi Ngang còn thiếu chút nữa là ôm tay nàng khóc lóc nức nở, "Ta vốn định mua một ít quà đem về cho Như Anh, vậy nhất định sẽ mua hai phần, một phần để hiếu kính Thẩm đại nhân!"
Bởi vậu phải nhớ, chọc ai cũng tuyệt đối không thể chọc vào đôi sống mái song sát này.
"Bất quá Ngọc Chiếu tỷ, nói thật, muội cho rằng tỷ phải đề phòng nữ nhân kia." Căn cứ vào nguyên tắc nhất định phải đứng về phe hảo tỷ muội nhà mình, Sở Tú Huỳnh thần bí hề hề tiến đến sát bên tai Thẩm Ngọc Chiếu thầm thì, "Diệp Tinh Nhi rất biết cách làm cho người ta thích, há mồm ra là biết cách ăn nói, hơn nữa nước mắt muốn ra liền tuôn trào, dụ dỗ Lệ Phi nương nương coi nàng ta như trân bảo - - tỷ nói xem, làm gì có cái quy củ nào mà nương nương lại muốn thu một nữ tử dân gian làm nghĩa nữ chứ?"
"... Muốn thu nàng ta làm nghĩa nữ à?" Thẩm Ngọc Chiếu trầm giọng nói, "Đây cũng không tính là phá quy củ, chỉ là quá hoang đường mà thôi, không phải là thị nữ bên người, mà lại là nghĩa nữ, như vậy sau khi hồi cung, ít nhất cũng được phong làm Quận chúa."
Sở Tú Huỳnh căm giận lầm bầm: "Hy vọng nàng ta có thể quý trọng vận may của mình, không cần yêu cầu xa vời gì khác, nàng ta nếu dám can đảm mượn cơ hội này để câu dẫn Tam ca, muội tuyệt đối là người đầu tiên xông lên cấu xé nàng ta."
"Cũng không cần xúc động như vậy, Tam ca của muội mặc dù từ trước đến nay không đáng tín nhiệm, nhưng cũng chưa đến mức trông thấy nữ nhân liền cầm lòng không được."
Sở Mộ Từ đưa tay ra, rất tự nhiên ở trên mặt nàng nhéo một cái: "Ta tạm thời coi lời này như đang khen ngợi."
Thẩm Ngọc Chiếu tùy ý hắn chiếm tiện nghi của mình, ngược lại như có điều suy nghĩ nhìn về phía cuối ngã tư đường.
Chẳng biết tại sao, một khắc kia đột nhiên có loại dự cảm không rõ, rất vi diệu, giống như mình đã vô tình xem nhẹ chuyện gì.
Ban đêm, bữa tối diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ.
Chỉ sợ trong số các đế vương từ cổ chí kim, có thể bình dị gần gũi như Hoàng đế này cũng không có vài vị, ngài thậm chí không cảm thấy rối rắm về địa vị cũng không thèm để ý đến thân phận, chỉ cầu đem tất cả mọi người tụ cùng một chỗ, như người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
Bất quá vẫn còn có chút lúng túng, chỉ vì trên bàn cơm dư ra một cái Diệp Tinh Nhi.
Cũng không hiểu được chỗ ngồi an bài như thế nào, không hiểu vì sao Diệp Tinh Nhi lại an vị ngay bên cạnh Sở Mộ Từ, hơn nữa trong quá trình ăn cơm một mực yên lặng nhìn trộm, cái loại tư thái quang minh chính đại nhìn lén này làm cho người thẳng thắng như Sở Tú Huỳnh nhìn không vừa mắt chút nào, nhưng sợ gây chuyện sẽ làm tổn hại mặt mũi nên không thể trực tiếp phát tác, đành phải không ngừng ho khan, ý bảo Thẩm Ngọc Chiếu phải mau chóng nghĩ cách đối phó.
Thẩm Ngọc Chiếu có thể làm gì đây chứ? Cho dù nàng có song chưởng "Có thể đập nát tường cao của ngự hoa viên", cũng đâu thể chạm mặt cho Diệp Tinh Nhi một quyền phải không? Huống chi Diệp Tinh Nhi cũng không có cử động gì quá giới hạn, chẳng lẽ bắt người ta không được phép di động ánh mắt hay sao?
Quan trọng nhất là, Sở Mộ Từ thủy chung không ngừng tiếp đồ ăn ngon vào chén của nàng, lập trường biểu hiện cực kỳ rõ ràng, làm cho nàng có cảm giác tựa hồ mình cũng không cần phải làm cái gì.
Ai ngờ đúng vào lúc này, Diệp Tinh Nhi tung ra tuyệt chiêu, nàng ta châm đầy hai chén rượu, ngượng ngùng đưa một chén cho Sở Mộ Từ, rồi sau đó chân thành đứng dậy, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Ngày đó đi quá vội vàng, không thể hướng Sở công tử nói lời cảm tạ cho thật đàng hoàng, tạm thời mượn cơ hội này kính Sở công tử một chén, ân cứu mạng của Sở công tử, Tinh Nhi suốt đời khó quên."
"Bao tử của chàng không tốt, không thể uống rượu."
Trong chớp mắt tia nhìn của mọi người đều tụ tập trên người Thẩm Ngọc Chiếu, hai vị Sở Chi Ngang cùng Sở Tú Huỳnh chỉ sợ thiên hạ không loạn liếc mắt nhìn nhau, rối rít thầm giơ ngón tay cái lên: Ra tay thật đẹp!
Sở Mộ Từ đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, ta không thể uống rượu."
Diệp Tinh Nhi hiển nhiên không ngờ hắn sẽ cự tuyệt, vẻ mặt có chút co quắp: "Chỉ là một chén mà thôi, chắc không có gì đáng ngại..."
"Một chén cũng không được." Thẩm Ngọc Chiếu thanh âm lạnh nhạt, "Vì thế để ta thay chàng uống đi, mời cạn." Nói xong đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, một giọt cũng không dư thừa.
Gương mặt Diệp Tinh Nhi sung huyết đỏ bừng: "Thỉnh Thẩm tiểu thư chớ nên khó xử Tinh Nhi, một chén này rõ ràng là muốn kính Sở công tử..." Rõ ràng bướng bỉnh một cách thần kỳ.
Nghe được giọng nói trầm ấm của Sở Vân Khanh cất lên: "Thẩm tiểu thư hoàn toàn có tư cách thay mặt Sở công tử uống một chén này, cho nên Diệp cô nương không cần chú ý, Sở công tử đã tiếp nhận lòng biết ơn của cô nương rồi."
Diệp Tinh Nhi lúng túng đứng đó, tiếp tục cũng không phải, ngồi xuống cũng không xong, đành phải nhìn về phía Lệ Phi xin giúp đỡ.
"Ngọc Chiếu quan tâm Mộ Từ đương nhiên là đúng, bất quá bác bỏ hảo ý của Tinh Nhi cũng không thỏa đáng." Lệ Phi cười một cách xinh đẹp nói, "Không bằng ta làm chủ, thỉnh Mộ Từ cùng Tinh Nhi uống một chén được không? Dù sao Tinh Nhi mới vừa gia nhập vào gia đình chúng ta, chưa quen thuộc với bất kỳ ai, mọi người đừng làm khó nàng mới đúng."
Hoàng đế lặng lẽ hướng về phía Sở Mộ Từ nháy mắt, ý bảo hắn đừng có cưỡng lại, nếu không bữa cơm này ai cũng ăn không ngon.
Chợt nghe một tiếng vang giòn, chén sứ men xanh đã bị bóp bể tan giữa mấy ngón tay của Thẩm Ngọc Chiếu, nàng thản nhiên đón nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bình tĩnh lấy khăn lau tay: "Dùng lực quá lớn, tính sai."
Mọi người: "..."
Sở Mộ Từ lành lạnh liếc Diệp Tinh Nhi một cái, bỗng nhiên nhặt lên bầu rượu rót đầy vào chén của mình, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Ta còn có chút chuyện muốn cùng Ngọc Chiếu đơn độc tán gẫu, mọi người tiếp tục ăn uống tự nhiên, thứ cho chúng ta không phụng bồi." Nói xong ném chén rượu lên bàn, xoay người kéo Thẩm Ngọc Chiếu rời khỏi bàn ăn.
Sở Tú Huỳnh quẳng xuống đôi đũa, thuận tiện cũng lôi Tô Mộc đứng dậy theo sát phía sau: "Chúng ta cũng ăn xong, chuẩn bị đi đến bờ sông hóng gió nói chuyện tâm tình, mọi người cứ từ từ mà tán gẫu."
"Ôi chao, muội muội chờ một chút!" Sở Chi Ngang đẩy xe lăn của Liễu Như Anh đầu cũng không quay lại rời khỏi hiện trường, "Nghe nói trên con đường phía đông có quán quà vặt rất ngon, có muốn cùng nhau đi nếm thử hay không?"
Vì vậy trong phòng thoắt cái đã thanh tĩnh lại, ngoại trừ Sở Vân Khanh và Diệp Tinh Nhi vẫn đứng nguyên tại chỗ, tất cả vãn bối đều chạy mất.
Hoàng đế dùng tay áo che lại vẻ mặt bi thống, trong lòng ai thán, trẫm quả thực là người vô tội nhất bị dính vào tai họa.
Vì sao trẫm phải trở thành vật hy sinh cho vụ tranh giành tình cảm của hậu bối chứ, đường đường là vua của một nước còn có chút uy nghiêm nào hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT