Edit: Tinh Tú
Nhậm Du cố kiềm nén sự phấn khích trong lòng, nhanh chóng bước tới nhặt và kiểm tra thuộc tính của vật phẩm.
Đó là một món Trang Bị Lục.
Giống như được chế tạo để dành riêng cho cô vậy!
【Nhẫn Đá Quý Lục (Ưu Tú), từ Của Hồi Môn của Nhện, tăng Sức Mạnh +6, Thể Chất +4, Công Kích Vật Lý +5, Công Kích Phép Thuật +2, Tỉ Lệ Bạo Kích +1%, Độ Bền 100, Cấp Đeo 3】
“Quái nhỏ này có tỷ lệ rớt đồ cao thật đấy!”
Không biết là tỷ lệ có cao không nhỉ.
Cấp độ của Nhậm Du vừa đủ nên cô trực tiếp đeo lên, sinh lực tăng lên, sức công kích cũng tăng cao.
Sau đó, cô nhìn tới tài liệu mới nhặt được: Tơ Nhện.
【Tơ Nhện, nguyên liệu chế tác trang bị, đạo cụ】
Tiếp theo, cô tiếp tục tiêu diệt năm con nhện lớn, tích lũy thu hoạch được 25 điểm kinh nghiệm, 10 đồng tiền, 2 sợi Tơ Nhện, 2 bó Củi, 3 sợi Bông, 1 sợi Dây Thừng, 1 mảnh Vải Bố, 2 mảnh Vải Bông.
Không có thêm trang bị nào rớt ra.
Có thể thấy vận may lúc nãy quả là rất tốt, đến mức cô nhìn Khương Tự Kiệt cũng thấy dễ thương hơn hẳn.
“Nữ hiệp, chúng ta có thể đi được chưa?”
Khương Tự Kiệt – người hoàn toàn không hiểu gì – tung tăng chạy tới, cảm thấy quần hơi trễ xuống, thậm chí còn phải kéo quần lên một chút, nhìn vô cùng buồn cười.
Anh ta rất mong được mặc đồ tử tế trong trò chơi này.
“Chờ một chút, sắp xong rồi.”
Cách đó không xa, trong bụi cỏ có ánh sáng đặc biệt phát ra từ một vật phẩm thu thập được, Nhậm Du liền bước tới, đôi mắt sáng rực.
Tiểu Mạch!
Thật ra là giống mới có thể thu thập, chính là lúa mạch.
Sau khi cô thu hoạch xong ba nhánh lúa mạch thì thu được ba phần bột trắng và 12 điểm kinh nghiệm.
"Giờ thì có thể đi rồi." Nhậm Du nhìn Khương Tự Kiệt với ánh mắt phức tạp, như nhìn một tiểu phúc tinh may mắn.
"Có cần tôi giúp anh giết bảo bảo không?" Nhậm Du hỏi một cách thiện ý.
Khương Tự Kiệt lập tức lùi lại một bước: “Được, cảm ơn!”
Lần này bảo bảo chỉ còn một phần ba máu, Nhậm Du sử dụng kỹ năng tiêu diệt, Khương Tự Kiệt lại triệu hồi bảo bảo với máu đầy, tiếp tục tung tăng theo sau Nhậm Du.
“Nữ hiệp, chúng ta giao dịch ở đâu vậy?”
"Tại Gia Viên!" Nhậm Du đáp, “Quần áo thì làm ngay nhưng sẽ mất khoảng một tiếng, anh có thể ở khu vực công cộng Gia Viên giết vài con quái nhỏ. Khoảng một tiếng rưỡi nữa chúng ta gặp lại.”
Cô nói thêm: “Một bộ quần áo vải bình thường là 60 đồng, một đôi giày rơm là 20 đồng, thuốc hồi máu là 10 đồng một lọ, tôi có thể bán cho anh nhiều nhất hai lọ. Mức giá này có được không?”
Nhậm Du tính toán rất kỹ, tuy cô có ý định kiếm lời từ Khương Tự Kiệt nhưng vẫn để lại cho anh ta một ít tiền, phòng khi có việc cần gấp.
“Có thể, có thể, có thể!”
Chỉ cần có thể mặc quần áo tử tế, anh ta thậm chí còn sẵn sàng bán hết của cải trong người.
Khương Tự Kiệt gật đầu liên tục, gần như táng gia bại sản vì món đồ này.
Không kể đến mức độ hiếm của trang bị, chỉ riêng thuốc hồi máu thôi đã đủ quý rồi, giết bao nhiêu con quái nhỏ mà không rớt nổi một lọ thuốc, giá 10 đồng hoàn toàn hợp lý.
Khi tới khu Gia Viên, số lượng người chơi ở đây đông hẳn lên.
Nhiều người chưa xem trò chơi là chuyện nghiêm túc, đứng đó ngắm nghía nhau, cười nói vui vẻ.
Nhậm Du suy nghĩ một chút rồi dặn: “Chắc anh cũng nhận ra trò chơi này không bảo vệ tân thủ, cho nên đứng cách xa mấy người có kỹ năng ra. Nếu bị họ đánh trúng không chỉ đau mà còn có thể chết đấy.”
Cô dặn vậy vì anh ta sắp trở thành khách hàng lớn của cô, không thể để khi trang bị vừa làm xong mà người lại biến mất được.
Khương Tự Kiệt lập tức cảm thấy lạnh sống lưng: “Thật sao?”
Anh ta còn chưa nhận ra điều này!
Mọi người đều là tân thủ mà, nữ hiệp có vẻ xem trọng anh ta quá rồi.
“…Nếu có bảo vệ tân thủ thì làm sao người chơi khác giết được Thú Triệu Hoán của anh?”
"À, đúng đúng!" Khương Tự Kiệt vỗ trán, “Cảm ơn nữ hiệp đã nhắc nhở, tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Từ khi bắt đầu chơi đến giờ, ước mơ lớn nhất của anh ta vẫn chưa hoàn thành, sao có thể đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn được?
Dù có chết thì anh ta cũng phải mặc quần áo đàng hoàng, không thể chết trong tình trạng tả tơi như vậy được.
Sau khi hẹn gặp nhau sau một tiếng rưỡi, Nhậm Du quay về căn nhà tranh của mình.
Bây giờ, cô đang có 7 mảnh Vải Bông, 7 sợi Bông, 4 sợi Dây Thừng, cùng với vài sợi Dây Thừng Chế Tác.
Vậy là đủ rồi.
Nhậm Du cũng không chần chừ mà bắt đầu chế tác ngay.
Nửa giờ sau:
【 Bạn may hơi kém một chút, chỉ tạo ra được một chiếc Áo Sơ Cấp (bình thường), thể chất +2, phòng ngự vật lý +18, phòng ngự pháp thuật +15, sinh mệnh +20, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 50, yêu cầu cấp 1 】
【 Bạn may hơi kém một chút, chỉ tạo ra được một chiếc Quần Sơ Cấp (bình thường), phòng ngự vật lý +20, thể chất +2, phòng ngự pháp thuật +13, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 50, yêu cầu cấp 1 】
Nhưng đổi lại cô thu được 20 điểm kinh nghiệm nhân vật và 20 điểm kinh nghiệm kỹ năng.
Ngay khi ánh sáng bừng lên, nhân vật của cô thăng cấp và cô lại có thêm điểm thuộc tính để phân phối.
Tuy nhiên, lúc này Nhậm Du không rảnh để lo cho điểm thuộc tính mà tiếp tục “chế tác lung tung.”
【 Áo Vải Tinh Mỹ (ưu tú), thể chất +4, phòng ngự vật lý +23, phòng ngự pháp thuật +45, sinh mệnh +37, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 100, yêu cầu cấp 3 】
【 Quần Vải Tinh Mỹ (ưu tú), thể chất +3, phòng ngự vật lý +19, phòng ngự pháp thuật +36, sinh mệnh +33, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), kích hoạt 1% khả năng sát thương gấp đôi khi thi triển độc thuật, yêu cầu cấp 3 】
Đúng là bùng nổ vận may! Nhậm Du vô cùng vui mừng khi tạo ra được Trang Bị Lục.
Không chỉ là Trang Bị Lục mà chiếc quần còn tăng thêm thuộc tính hỗ trợ chức nghiệp phụ.
Nhậm Du nhìn vào thuộc tính và nhướng mày.
Thật tiếc là cô không phải Độc Sư, nhưng trước khi có được trang bị tốt hơn thì cô đành phải mặc tạm bộ này.
“Không tệ, không tệ!”
Khi cô mặc vào, bộ quần áo tự động ôm sát người cô, vừa vặn mà không quá rộng nhưng cũng không quá lớn.
Xem ra chỉ có đồ “sơ chế” mới làm cho người chơi mặc trông tạm bợ thôi.
Tiếp theo, cô bắt đầu chế tạo giày.
Chẳng bao lâu:
【 Bạn may hơi kém một chút, chỉ tạo ra một đôi Giày Sơ Cấp (bình thường), nhanh nhẹn +1, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 30, yêu cầu cấp 1 】
Nhận thêm 10 điểm kinh nghiệm nhân vật và 10 điểm kinh nghiệm kỹ năng.
Đôi giày có thuộc tính tương tự như đôi giày cô đang mang, không có gì đặc biệt.
Nhậm Du tiếp tục chế tác.
【 Bạn may hơi kém một chút, chỉ tạo ra một đôi Giày Sơ Cấp (bình thường), nhanh nhẹn +2, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 30, yêu cầu cấp 1 】
Không kích hoạt được may mắn.
Nhậm Du nhìn thời gian rồi vội vàng chế tạo thêm đai lưng.
【 Đai Lưng Vải Bông (bình thường), phòng ngự pháp thuật +3, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 30, yêu cầu cấp 1 】
【 Đai Lưng Vải Bông (bình thường), phòng ngự pháp thuật +2, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 30, yêu cầu cấp 1 】
Thêm 20 điểm kinh nghiệm cho cả nhân vật và kỹ năng.
Rất ổn!
Nhậm Du tháo đai lưng Sinh Mệnh +2, thay bằng chiếc đai pháp phòng thủ +3 mới này và mở giao diện phân phối điểm thuộc tính.
Bốn điểm thuộc tính từ cấp 4 được phân phối, 5 điểm cho lực lượng và 3 điểm cho nhanh nhẹn.
【 Người chơi: Du Ngư, Nữ, Xạ Thủ, cấp 4 (78/500) 】
【 Sinh mệnh: 486/486 (bao gồm trang bị cộng thêm) 】
【 Pháp lực: 321/321 】
【 Thể lực: 108/108 】
【 Thể chất (Sinh): 6+11 (trang bị cộng thêm) 】
【 Trí lực (Pháp): 7+10 (trang bị cộng thêm) 】
【 Lực lượng (Sức): 11+19 (trang bị cộng thêm) 】
【 Nhanh nhẹn (Tốc): 10+6 (trang bị cộng thêm) 】
【 Trang bị: Súng lục SC01 (trắng), Ngọc Bội Long Văn, Nhẫn Đá Lục 】
【 Kỹ năng: Thu Thập Sơ Cấp, Câu Cá Sơ Cấp, May Vá Sơ Cấp, Đầu Bếp Sơ Cấp, Truy Bắn Đoạt Mệnh, (Tiềm Hành) 】
【 Tuyệt kỹ: Không có 】
Nhìn thanh máu, công kích và tốc độ hiện tại của mình khiến Nhậm Du cảm thấy an tâm hơn.
Máu đã đủ dày, tốc độ khá ổn và công kích cũng không tồi.
Với trang bị và giá trị sát thương vũ khí, ngay cả khi không có bạo kích thì cô cũng có thể gây ra 84 điểm sát thương.
“Chọn kỹ năng sinh hoạt quả là một quyết định đúng đắn!”
Nhậm Du liếc qua kinh nghiệm kỹ năng sinh hoạt để dễ sắp xếp kế hoạch.
【 Thu Thập Sơ Cấp: 176/200 】
【 Câu Cá Sơ Cấp: 52/200 】
【 May Vá Sơ Cấp: 145/200 】
【 Đầu Bếp Sơ Cấp: 65/200 】
Thu thập tăng nhanh, chỉ cần vòng quanh quảng trường một vòng là có thể thăng cấp, rồi quay lại may vá trung cấp.
Sau đó sẽ tập trung vào đầu bếp, câu cá để sau cùng.
Tốc độ tổng thể không phải là chậm.
“Đúng là con ong chăm chỉ mà.”
Cô ong chăm chỉ quay lại gặp Khương Tự Kiệt.
Lúc cô đến, anh ta đang ngồi xổm vẽ vòng tròn trên mặt đất trông có vẻ không có tinh thần, bên cạnh là một xác thây ma còn lại chút máu đang đi lang thang.
Thấy Nhậm Du, anh ta liền bật dậy ngay: “Nữ hiệp, cuối cùng cô cũng đến, tôi còn tưởng cô cho tôi leo cây rồi!”
Nhậm Du: “Tôi bán đồ cho anh thì sao lại cho anh leo cây được chứ? Giao dịch đi, khi giao dịch anh có thể xem thuộc tính vật phẩm.”
“Được được được!”
Một bộ quần áo, một đôi giày và hai lọ hồi máu, tổng cộng hết 100 đồng tiền.
Khương Tự Kiệt chợt nhận ra cái gì, giọng u oán nói: “Nữ hiệp, có phải cô đã tính hết tài sản của tôi rồi không?”
Mua đồ xong anh ta chỉ còn lại hơn chục tiền đồng.
“Không mua?”
“Mua mua, tôi mua chứ.”
Hệ thống mở giao dịch, hai tên người chơi liền tự động sáng lên.
Nhìn tên người chơi bên kia, Nhậm Du ngẫm nghĩ: “Mình không phải cầm thú!”
Được rồi, dù sao có là cầm thú hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cô kiếm tiền.
Giao dịch xong, Nhậm Du tiện tay ném chiếc đai lưng tăng thể lực xuống đất, nói: “Đai lưng tặng anh, thuộc tính giống nhau, có chút còn hơn không.”
Cô cảm ơn anh ta đã giúp mình tìm được nơi tốt và chiếc nhẫn quý.
Không phải Nhậm Du vô lễ, mà trò chơi này hiện chỉ mở giao dịch, không có chức năng tặng quà hay gửi bưu điện nên chỉ có cách ném đồ xuống đất cho anh ta nhặt lên.
Khương Tự Kiệt nhanh chóng nhặt lấy, dù thuộc tính giống nhau nhưng cũng là trang bị mà anh ta chưa thể tự kiếm được. Anh ta cười tươi cảm kích: “Cảm ơn nữ hiệp.”
“Đúng rồi, tôi cũng thu mua tài liệu, nếu anh có Vải Bông, Vải Bố, Sợi Bông, Dây Thừng, Tơ Nhện, Thịt Lợn Rừng hay Da Lợn Rừng có thể bán cho tôi. Thịt Lợn Rừng và Da Lợn Rừng 2 đồng tiền, mấy thứ còn lại mỗi loại 1 đồng tiền.”
Giá cả không cao, Khương Tự Kiệt nghĩ rằng những tài liệu này sẽ không chỉ có giá trị như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn đồng ý.
Cái trò chơi này thật độc ác, đến khi kết thúc mới biết được tầm quan trọng của kỹ năng sinh hoạt. Nhậm Du có thể bán trang bị và dược phẩm là nhờ kỹ năng sinh hoạt.
Đi đâu mà tìm được người chơi vừa làm ra trang bị vừa sản xuất dược phẩm?
Huống hồ nữ hiệp còn cứu mạng hắn.
Việc buôn bán này hoàn toàn không lỗ chút nào.
Hai người tiếp tục giao dịch.
3 miếng da linh miêu, 2 sợi bông, 2 sợi dây thừng, 2 miếng vải bông, 2 miếng vải bố, 1 sợi tơ nhện, 3 bó củi, 2 miếng thịt lợn rừng – Nhậm Du tốn 19 đồng tiền.
Nhưng tài sản của cô vẫn còn rất nhiều, sau khi mua xong mọi thứ vẫn còn lại 543 đồng tiền, một con số khá lớn.
Khương Tự Kiệt lập tức mặc áo, quần và giày mới vào, cảm động đến mức suýt khóc.
Dù quần áo hơi rộng một chút, nhưng chẳng phải đã có thắt lưng rồi sao?
Nữ hiệp có phải vì làm sai kích cỡ nên mới tặng thêm thắt lưng để bù đắp không?
Điểm thuộc tính trên thắt lưng dù có thấp hơn một chút nhưng lại tăng phòng ngự và nhanh nhẹn, có thể giúp hắn bảo vệ mạng sống trong những tình huống nguy cấp.
Mặc xong bộ đồ, Khương Tự Kiệt cảm thấy bản thân cuối cùng cũng không còn đáng thương như trước.
Anh ta nhanh chóng lướt qua giao diện nhân vật của mình, thấy chỉ số sinh mệnh và phòng ngự tăng lên, cảm thấy an tâm hơn một nửa.
Vừa nãy, khi ở bên ngoài, anh ta thấy có người bị quái vật tấn công, máu tụt nhanh một cách khủng khiếp, tiếng kêu thảm thiết làm anh ta sợ hãi đến lạnh sống lưng.
Tận mắt chứng kiến thì Khương Tự Kiệt mới hiểu trò chơi này thực sự không nương tay, thậm chí còn không có trang bị bảo vệ cơ bản nào.
Vì vậy, anh ta không dám đánh quái mà chỉ ngồi chờ ở đây suốt nửa giờ để đợi nữ hiệp, sợ rằng nếu mình không có mặt, nữ hiệp sẽ bán đồ cho người khác.
“Nữ hiệp, có thể giúp tôi tiêu diệt thêm một con quái được không? Hehe...”
Nhậm Du cạn lời, rút kiếm đâm một nhát: “Con quái nào gặp anh đúng thật là xui xẻo.”
Khương Tự Kiệt cười gượng, nhanh chóng triệu hồi ra một con tang thi mới. Anh ta vốn định thêm Nhậm Du làm bạn tốt, nhưng tiếc là trò chơi tạm thời chưa mở chức năng đó. Đành phải mang theo con quái của mình, quyến luyến nói lời chia tay: “Nữ hiệp, hẹn gặp lại!”
Nói xong, anh ta quay người chạy đi, bước chân nhẹ nhàng như chim yến trông vô cùng uyển chuyển.
A, thật tuyệt vời, tốc độ đã được cải thiện, cảm giác cơ thể cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Dù đôi giày hơi chật một chút, nhưng vẫn có thể đi được.
Trong lòng Khương Tự Kiệt vô cùng phấn khích, hắn chỉ muốn đi giết heo, muốn hung hăng trả đũa và đáp trả lại tất cả.
Nhậm Du khẽ nhếch môi, sau đó cũng quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Cô chỉ còn thiếu sáu món nguyên liệu nữa là đủ để nâng cấp kỹ năng Thu Thập Sơ Cấp, nên cô quyết định sẽ hoàn thành việc này trước rồi mới quay về nhà để chế tác thêm vài bộ trang bị và nâng cấp kỹ năng May Vá.
Nửa giờ sau.
Cô đã hái được hai cây blueberry, ba cây mâm xôi, và một cây sợi gai giúp kỹ năng của cô tăng lên trung cấp.
【 Nhờ vào sự chăm chỉ và nỗ lực lao động của ngài, ‘Thu Thập Sơ Cấp’ đã thăng lên ‘Thu Thập Trung Cấp’, ngài có thể thu thập được các loại thực vật cao cấp hơn 】
Nhậm Du nhìn vào cột kỹ năng sinh hoạt của mình.
【 Thu Thập Trung Cấp: 0/1000 】
Để nâng cấp từ trung cấp lên cao cấp cần đến một nghìn điểm kinh nghiệm, quả là một thử thách không nhỏ.
Cũng may cô đã xác định con đường phát triển là chuyên về các kỹ năng sinh hoạt, nên mục tiêu này không phải là vấn đề quá lớn.
“Về nhà nâng cấp kỹ năng May Vá rồi làm thêm giày vải thôi.”
Nhậm Du nói xong liền quay người đi về nhà.