Người đánh lén cô là một Tiềm Tàng Giả.
Tiềm Tàng Giả có khả năng ẩn thân và di chuyển lén lút, tuy nhiên khả năng này sẽ mất đi khi tấn công.
Một cú đánh trúng, Nhậm Du thấy trước mặt là một nam thanh niên mặc áo ba lỗ. Sau cú phản đòn, anh ta bật ngược ra sau, kêu thảm thiết, và trên đầu hiện lên dòng chữ “-26”.
Trên người anh ta bất ngờ xuất hiện một vết thương, máu chảy không ngừng.
Nhờ chỉ số phòng ngự cao, Nhậm Du không chỉ giảm được sát thương mà còn kích hoạt hiệu ứng phản sát thương, đặc biệt là khi cô còn đang ở trong vùng bảo hộ của khu dân cư. Đối phương phải chịu sát thương phản đòn nhưng không thể chiếm lợi thế như cô.
Nhậm Du mất 1 điểm máu nhưng điều này cũng không đáng kể.
Cao Hải thì khác, thanh máu của anh ta lập tức tụt xuống chỉ còn lại 74 điểm.
Ánh mắt anh ta tràn đầy sợ hãi, ngạc nhiên thốt lên: “Sao khả năng phòng ngự của cô lại cao như vậy? Còn có thể phản sát thương?”
Như thể vụ tấn công vừa rồi chỉ là một trò đùa nhẹ nhàng.
Nhậm Du thản nhiên rút súng ra.
Thanh niên biết mình chọc nhầm người liền xoay người bỏ chạy.
Nhậm Du không chút do dự mà bắn súng, vô tình kích hoạt bạo kích, trên đầu đối phương xuất hiện một con số đỏ rực, sau đó thanh niên ngã xuống đường, rơi ra một đống vật phẩm.
Nhậm Du sững người, nhìn chăm chú vào người thanh niên đã quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt dần tái nhợt.
Cô nhận ra rằng trò chơi này không hề có cơ chế bảo vệ và người chơi thực sự có thể sẽ chết.
Nhậm Du lại bình tĩnh, ôm ngực tiến về phía thanh niên đã ngã xuống.
Máu không nhiều, vết thương không nặng, nhưng cơn đau do dao đâm vào thịt là thật, rất đau đớn.
Thanh niên để lại một cây chủy thủ, 9 cái bánh khô, 9 chai nước khoáng và 100 đồng.
Sau khi cô nhặt đồ xong, thanh niên tên Cao Hải biến mất, được làm mới lại trong trò chơi.
Nhậm Du cảm thấy lạnh cả người, đứng đó ổn định lại cảm xúc, tâm trí cũng dần dần bình tĩnh lại.
Trong thế giới trò chơi hóa này nếu cô không chết thì chắc chắn người khác phải chết. Nếu không nhanh chóng thích nghi, cô sẽ bị đào thải.
Giữa việc bị giết và giết người, ai cũng sẽ chọn cách sau.
Ngay lúc đó, thông báo trong trò chơi xuất hiện khiến Nhậm Du cảm thấy mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng.
【 Bạn đã giết người chơi Cao Hải (phòng vệ chính đáng, không bị cộng điểm tội ác), bạn có cơ hội sử dụng một kỹ năng của Tiềm Tàng Giả, xin hãy chọn kỹ năng tạm thời của mình, kỹ năng sẽ mất đi sau khi sử dụng. 】
Giết người chơi có thể nhận được kỹ năng tạm thời?
Chắc chắn điều này sẽ gây ra những xung đột khốc liệt giữa người chơi với nhau.
Trong lòng Nhậm Du dấy lên cảm giác nguy cơ, cô tự nhủ phải nhanh chóng nâng cao thực lực, kiếm tiền, mua sắm trang bị và gia tăng khả năng phòng ngự!
Ngay lúc này, Nhậm Du không chút do dự chọn kỹ năng ẩn thân “Tiềm Hành”.
Kỹ năng tạm thời sẽ tồn tại đến khi cô sử dụng hết.
Nhậm Du không dừng lại mà chạy một mạch đến bên bờ suối.
Trong lúc này, vết thương cũng đã lành, cơn đau biến mất.
Bờ suối không có người chơi nào khác, chỉ có một chiếc bè tre trôi nổi trên nước, trên đó có một NPC ngư dân đội nón lá và khoác áo tơi, trông như một phần của phông nền.
Nhậm Du chọn một vị trí thích hợp, kích hoạt kỹ năng “Câu Cá Sơ Cấp”, súng lục được thay thế bằng cần câu, và tự động được ném xuống nước.
Không cần phải gắn mồi câu, một bộ đếm ngược 30 giây xuất hiện trước mặt cô.
【 Đang thả câu: 30, 29, 28...3, 2, 1 】
【 Bạn không thu hoạch được gì, hãy tiếp tục cố gắng 】
Nhậm Du: …
Cô nhìn cần câu trong tay, nghi ngờ rằng chỉ số “15% tỉ lệ câu thành công” trên trang bị có thể sẽ không hoạt động.
Cô thử lại, cần câu vừa xuống nước thì thông báo xuất hiện ngay lập tức.
Khóe miệng Nhậm Du bất giác nhếch lên.
Phần thưởng quen thuộc lại tới!
【 Kỹ năng “Câu Cá Sơ Cấp” lần đầu được kích hoạt, tặng bạn 50 điểm kinh nghiệm nhân vật, 50 điểm kinh nghiệm kỹ năng, 50 đồng, và danh hiệu “Người Giỏi Câu Cá.” Dù có đeo danh hiệu hay không, bạn vẫn nhận được thuộc tính của danh hiệu. Nếu tử vong sẽ mất danh hiệu này! 】
【 Người Giỏi Câu Cá: Tỉ lệ câu thành công vĩnh viễn tăng 10%, thời gian thả câu giảm 5 giây 】
Thời gian đếm ngược lập tức giảm 5 giây. Khi hết giờ, thông báo hiện ra: 【 Bạn nhận được 1 con cá kìm, 2 điểm kinh nghiệm kỹ năng, 2 điểm kinh nghiệm nhân vật 】
Sau khi thử nghiệm các kỹ năng sinh hoạt, Nhậm Du bắt đầu tính toán.
Giết một con quái vật sẽ được cộng 5 điểm kinh nghiệm.
Câu cá thành công được cộng 2 điểm; chế tạo Tương Quả Trà được cộng 5 điểm; thu thập được cộng 4 điểm, và nguyên liệu thu thập có thể dùng để chế tạo Tương Quả Trà, tạo thành một vòng tuần hoàn.
Hơn nữa, kỹ năng sinh hoạt tăng cả kinh nghiệm nhân vật và kỹ năng, tính ra có lợi hơn so với giết quái.
May vá và chế tạo trang bị mang lại nhiều kinh nghiệm hơn nhưng cũng mất nhiều thời gian hơn.
Không biết nếu chế tạo dây thừng sẽ như thế nào.
Cô có hai cuộn chỉ gai, 3 sợi gai có thể làm một cuộn chỉ gai, và 3 cuộn chỉ gai có thể chế tạo thành một sợi dây thừng. Mỗi lần thu thập sợi gai được cộng thêm 4 điểm kinh nghiệm, và dây thừng là nguyên liệu chính để chế tạo giày rơm…
Hiện tại trò chơi chưa rơi ra trang bị nào, nên những người chơi chế tạo trang bị chắc hẳn đều đang thiếu, cô có thể hoàn toàn tận dụng cơ hội này để làm giày rơm và quần áo vải bố để bán ra.
Càng tính càng thấy có lợi!
Nhận được phần thưởng mong muốn, Nhậm Du đứng dậy rời đi, quyết định nâng cấp kỹ năng thu thập, nấu ăn và may vá.
Gần đó có ba bụi cây, cô qua đó thu thập và nhận được tổng cộng 12 điểm kinh nghiệm nhân vật, 12 điểm kỹ năng, 2 cuộn chỉ gai, và 1 quả mâm xôi.
Đã đủ nguyên liệu để chế tạo giày rơm, nên cô quay về để chế tạo.
Trở về nhà tranh, cô lập tức kiểm tra nguyên liệu trong túi.
Đủ nguyên liệu cho một phần Tương Quả Trà, cô chế tạo xong và nhận được 5 điểm kinh nghiệm nhân vật, 5 điểm kinh nghiệm kỹ năng cùng hai phần Tương Quả Trà.
Kỹ năng nấu ăn của cô phát huy tác dụng, vật phẩm nhân đôi nhưng kinh nghiệm không tăng gấp đôi.
Cô chế tạo dây thừng, kích hoạt kỹ năng may vá, đếm ngược 30 giây, nhận được 5 điểm kinh nghiệm nhân vật, 5 điểm kinh nghiệm kỹ năng.
Cần hai sợi dây thừng để làm giày rơm, và trong túi cô có một sợi dây thừng đã nhặt được từ linh miêu, cộng thêm một sợi dây thừng mới chế tạo.
Cô lại lần nữa bị trò chơi khống chế, trơ mắt nhìn mình thực hiện một quá trình dài đến 10 phút để hoàn thành một đôi giày rơm xấu tệ.
Khi hoàn thành, Nhậm Du thở dài bất lực.
【Bạn có chút kém may mắn, chỉ chế tạo thành công đôi giày rơm (chất lượng bình thường), tốc độ +1, nhanh nhẹn +1 (thuộc tính cố định), độ bền 30, yêu cầu cấp độ 1 để mặc.】
Nhân vật cộng thêm 10 điểm kinh nghiệm, kỹ năng cũng cộng thêm 10 điểm kinh nghiệm.
Giày rơm có hơi rộng và cũng giống như bộ quần áo, biết là nó sẽ không bị rơi ra, nhưng cảm giác đi cũng không thoải mái lắm.
Nhậm Du đứng dậy và đi thử vài bước.
“May mà không rộng đến mức lố bịch.”
Với 2 điểm nhanh nhẹn được cộng thêm, cô cảm thấy bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, đôi dép lê cô đang mang lập tức chuyển sang trạng thái "không thể mặc", có lẽ sẽ sớm bị xóa bỏ khỏi trò chơi.
“Điểm kinh nghiệm kỹ năng tăng bao nhiêu rồi nhỉ?”
Nhậm Du mở giao diện thuộc tính và nhìn lướt qua các chỉ số.
【Thu Thập Sơ Cấp: 68/200】
【Câu Cá Sơ Cấp: 52/200】
【May Vá Sơ Cấp: 65/200】
【Nấu Ăn Sơ Cấp: 60/200】
Từ giờ trở đi, khi không có phần thưởng hỗ trợ, tốc độ tăng kinh nghiệm sẽ không dễ dàng như vậy.
Sau khi tăng cấp, cô còn 4 điểm thuộc tính chưa phân phối, nhưng cô không vội.
Nhậm Du xem qua một lượt sau đó tắt giao diện và rời đi.
“Ra ngoài làm việc thôi!”
**
"Hiểu Diệp, trò chơi vừa nhắc anh phát hiện ra một loại quả mọng - quả việt quất, có thể thu thập." Ngũ Thần nắm tay bạn gái, chỉ vào bụi cây phía trước nói.
Anh ta cùng bạn gái mới đi đến gần, thì trước mặt hiện lên thông báo: 【Người chơi Mộ Diệp, bạn phát hiện quả mọng việt quất, có thể thu thập】
Tô Hiểu Diệp gật đầu, cũng nhận được thông báo tương tự: 【Người chơi Khuynh Thần, bạn phát hiện quả mọng việt quất, có thể thu thập】
Cô vuốt nhẹ chiếc băng lụa trắng trên cánh tay, “A Thần, anh thu thập đi, xem có tăng được nhiều kinh nghiệm không.”
Ngũ Thần nhìn bạn gái đầy tình cảm, nở nụ cười dịu dàng và nói: “Hoa dại ven đường anh không hái, Hiểu Diệp, em thu thập đi.”
Tô Hiểu Diệp giả vờ giận, liếc anh một cái và làm nũng: “Anh thu thập đi, mau chóng tăng cấp để bảo vệ em.”
“Ngốc à, em tăng cấp rồi cũng có thể tự bảo vệ mình mà.” Ngũ Thần ôn tồn nói.
Chưa kịp để Tô Hiểu Diệp nói gì thêm, một giọng nói bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí ngọt ngào: “Khụ khụ, rốt cuộc hai bạn có thu thập không? Không thì để tôi hái nhé.”
Nhậm Du chưa từng yêu đương, thực sự không hiểu nổi tại sao các cặp đôi lại có thể tỏ vẻ thân mật ngay trước một bụi cây.
Việt quất là nguyên liệu chính để chế tạo dược hồi lam, và cô đã có công thức, chỉ còn thiếu nguyên liệu.
Hai người bối rối, mặt đỏ lên.
Ngũ Thần ngượng ngùng cười: “Chúng tôi sẽ thu thập.” Anh ta quay sang bạn gái, “Hiểu Diệp.”
Tô Hiểu Diệp hơi ngượng ngùng, tiến đến bụi cây và đưa tay ra, một lúc sau, cô nhăn mặt nói: “A Thần, trò chơi thông báo là em chưa có kỹ năng thu thập, không thể thu thập được.”
Ngũ Thần gãi đầu: “Đó là kỹ năng sinh hoạt, không học thì không thể thu thập quả sao? Cả hai chúng ta đều chưa học kỹ năng này, giờ phải làm sao đây?”
Nhậm Du mỉm cười. Những người chơi như này sau này sẽ là khách hàng của cô.
“Hai người đều chọn chức nghiệp chiến đấu à?” Nhậm Du nhìn chiếc băng lụa trắng bay nhẹ trên tay người chơi nữ. Hiệu ứng này chỉ có thể có trong trò chơi.
Nam người chơi đang cầm gậy phép, chắc là pháp sư.
Nhưng trong trò chơi cũng có Triệu Hồi Sư và Trị Liệu Sư dùng gậy phép, nên không biết trò chơi thiết kế như thế nào.
Cả hai cùng gật đầu.
Tô Hiểu Diệp đáp: “Em chọn Trị Liệu Sư, còn A Thần là Pháp Sư hệ băng. Các kỹ năng thì thiếu, ngay cả kỹ năng chiến đấu cũng không đủ, không còn chỗ nào để trang bị kỹ năng sinh hoạt nữa.”
Hóa ra băng lụa đó là pháp khí của Trị Liệu Sư.
Ngũ Thần ở bên cạnh phân tích: “Về sau chắc chắn sẽ mở thêm ô kỹ năng, nhưng đến năm ô... thì quá phi thực tế.”
Thực sự là hơi quá.
“Tôi và Hiểu Diệp định sẽ tập trung vào các kỹ năng chiến đấu, cần gì thì có thể tìm người chơi có kỹ năng sinh hoạt để mua.”
Đây cũng là một cách phát triển hợp lý, chỉ là hướng đi của mỗi người chơi sẽ khác nhau.
“Chị chọn nghề gì vậy?” Tô Hiểu Diệp hỏi.
Trò chơi mặc định không hiển thị thông tin người chơi, trừ khi họ tự mở quyền truy cập.
Nhậm Du: “Xạ Thủ!”
Ngũ Thần: “Cũng khá đấy.”
Ban đầu, hai người họ định đi nhưng khi thấy Nhậm Du chuẩn bị thu thập thì lại cảm thấy tò mò nên dừng lại xem.
Nhậm Du thực sự không thoải mái khi có người khác đứng cạnh mình lúc kích hoạt âm thanh đặc biệt của nhân vật, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Nhưng cặp đôi này dường như không nhận ra điều đó, giống như cách họ vô tư thể hiện tình cảm lúc nãy vậy. Ánh mắt tò mò của họ rất thẳng thắn, khiến Nhậm Du ngại ngùng không đuổi khéo được, cô đành dùng kỹ năng một cách lúng túng, lẩm bẩm và bắt đầu thu thập.
Tô Hiểu Diệp thì thầm: “Hóa ra thu thập cũng có âm thanh đặc biệt của nhân vật sao?”
Khi cô ấy sử dụng kỹ năng trị liệu, chỉ có âm thanh của kỹ năng, không phải của nhân vật. Nhưng khi bạn trai cô tung băng cầu, miệng lại tự động phát ra âm thanh "ha," ban đầu cô còn tưởng Ngũ Thần cố tình, sau đó mới biết là không kiểm soát được, giống như khi đi đường có tiếng bước chân "lộc cộc." vậy.
Ngũ Thần gật đầu: “May mà mình không chọn kỹ năng sinh hoạt... Nghe có vẻ hơi xấu hổ, hái quả mà cũng phải hô khẩu hiệu.”
Nhậm Du: ... Vậy các người nghe đủ chưa?
"Đi nào, chúng ta đi đánh quái thôi." Ngũ Thần định dắt bạn gái rời đi.
"Ừ, lúc đó em sẽ hồi máu cho anh." Tô Hiểu Diệp ôm lấy cánh tay bạn trai, ngọt ngào nói.
“À này…”
Nhậm Du vừa hoàn thành thu thập, không rảnh để xấu hổ bèn gọi cặp đôi lại và mỉm cười hỏi: “Có muốn mua thuốc hồi lam không?”
Không thể để họ nghe âm thanh đặc biệt của cô miễn phí chứ, ít nhất cũng phải trả giá một chút gì đấy.
Mắt của cặp đôi sáng lên, ngạc nhiên vui mừng: “Chị có thuốc hồi lam à? Muốn, muốn chứ! Chị có bao nhiêu?”
Nhậm Du: “Hai lọ!”
"Chỉ hai lọ thôi sao!" Ngũ Thần hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: “Bọn tôi muốn mua, giá bao nhiêu?”
Nhậm Du cũng chưa biết giá cụ thể, vì cửa hàng chưa được kích hoạt, nên chỉ có thể tự định giá.
“10 đồng một lọ.”
Cặp đôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Bây giờ , trong trò chơi còn chưa mở cửa hàng, đánh quái cũng không rơi dược phẩm, rất khó tìm được cách mua thuốc hồi lam. Gặp được cơ hội này thì dù giá có hơi cao một chút họ cũng quyết định không bỏ qua.
Nhậm Du nói: “Đợi một chút, để tôi chuẩn bị.”
Cô tiến hành chế tác tại chỗ.
Nhậm Du nghĩ về việc chế tác tại chỗ có thể có rủi ro, nhưng nhìn lượng máu và cấp độ của mình, hơn nữa đang ở khu vực bảo hộ trong phạm vi 1000, cô cũng không còn lo lắng lắm.
Sau 30 giây đếm ngược, Tô Hiểu Diệp tò mò hỏi: “Chị vừa làm gì vậy...”
"Chế tạo nước blueberry." Nhậm Du mỉm cười đáp. “Khi giao dịch hai người có thể xem thuộc tính của vật phẩm, mỗi lần sử dụng sẽ hồi 10 điểm pháp lực.”
Ngũ Thần hoàn thành giao dịch với Nhậm Du.
Tô Hiểu Diệp tiếc nuối: “Thật tiếc là trò chơi không cho phép thêm bạn tốt, nếu không chúng ta có thể kết bạn rồi , cũng tiện mua thuốc hơn.”
Ngũ Thần cũng nói: “Đúng vậy, không biết khi nào mới có cửa hàng. Bây giờ thực sự không tìm được dược phẩm ở đâu.”
Pháp sư và Trị Liệu Sư đều tiêu hao lam rất nhanh. Sau khi đánh vài con quái nhỏ, thanh lam đã giảm xuống chỉ còn một phần ba. Không có thuốc thì chỉ có thể đợi lam tự phục hồi, mà tốc độ thì rất chậm.
Nếu có thuốc hồi lam thì việc đánh quái sẽ sảng khoái biết bao!