Giọng của Vân Sơn đầy bực tức, chẳng có chút quan tâm nào, chỉ tràn ngập mệt mỏi và chán ghét.
La Tử Vi vừa ra hiệu cho Vân Hà đi mua rượu, vừa nhàn nhạt nói, “Phải, ta đã đi rồi. Sao? Còn gì? Ta đi đâu, phải cần báo với ngươi chắc?”
“Người... không phải ý đó, nương,” Suýt chút nữa Vân Sơn lỡ lời nói điều đại nghịch bất đạo.
Thấy La Tử Vi mặt lạnh nhạt không thèm liếc hắn, hắn cắn răng, giọng đầy bực bội, “Nương, ngọn núi phía sau nguy hiểm như vậy, người không biết sao? Nếu xảy ra chuyện, chúng con làm sao?”
La Tử Vi liếc hắn một cái, giọng vẫn lạnh lùng như nước, không chút cảm tình, “Cứ làm những gì các ngươi phải làm thôi. Sao? Mất nương các ngươi không sống được chắc? Tối qua nương các ngươi ngất xỉu, nếu có chết, ta nghĩ các ngươi vẫn sống như thường đúng không? Thế mà chỉ vì ta leo núi, các ngươi không sống nổi ư?”
Vân Sơn nghe nhắc đến chuyện tối qua, bỗng thấy bối rối, không dám cãi lại nương nữa, vội vàng cười xòa làm lành.
“Nương, người... người nói cái gì thế? Con không muốn nương lên núi vì lo cho an nguy của nương.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play