La Tử Vi thấy Vân Cẩm đã vượt qua được thử thách của mình, lòng rất vui mừng. Đứa trẻ này tâm tính không tệ, không có lòng đố kỵ hay tâm địa xấu xa, đúng như kỳ vọng của nguyên chủ, xứng đáng để nàng dồn tâm sức vào dạy dỗ sau này.
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười nói: “Con không ngại nương tự ý dùng đồ của con là tốt rồi. Này, con cũng đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, nương có để dành một bát lớn thịt gà trong bếp, con mau mang đi biếu thầy con, Mạnh tú tài. Phải nói, thầy con chưa từng được nếm thứ gì do con biếu cả đâu.”
Thầy của Vân Cẩm là Mạnh Tĩnh Hiên, ngoài bốn mươi tuổi, từng hai lần thi tú tài nhưng không đỗ, đành phải trở về quê mở lớp dạy học.
Khi ăn cơm, chỉ cần được nương cho một cái đùi gà, Vân Cẩm đã cảm động lắm rồi. Giờ nghe nương còn muốn để con dâng lên thầy mình, hắn càng thêm cảm kích, vội vàng đáp: “Nương, con biết rồi. Con sẽ mang ngay qua cho thầy.”
Vân Cẩm vui sướng bưng bát thịt gà đầy ắp đi, lòng nhẹ nhõm như bay.
Ôi chao, nương ngày thường tằn tiện keo kiệt, hôm nay lại hào phóng một lần, làm sao hắn không vui cho được?
Ở thôn Thanh Sơn, người dân rất kính trọng Mạnh tiên sinh, nên hễ ai nhà nào có món ngon đều không quên phần của ông, trừ Vân Cẩm. Hắn chưa bao giờ biếu thầy mình thứ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT