Chu Diệp thị cười tươi rói, vui đến mức không khép nổi miệng, nào có để ý đến sắc mặt của em chồng? Chu Diệp thị lại không ngần ngại mà khen vài câu, rồi nói: “Được rồi, muội mau về lo việc của mình đi, ta sẽ gọi Long nhi và Hổ nhi dậy.”
“Ai chà… Hai đứa này ngày nào cũng nhắc đến đại cô của chúng, bảo là không thấy một ngày là nhớ nhung đến phát sầu. Ta đây làm nương mà còn xếp sau. Ha ha ha…” Chu Diệp thị cười to, vẻ mặt khoái chí vô cùng.
Lời khen ngợi ấy của đại tẩu chính là điều mà Vân Chu thị mong đợi.
Chẳng phải sao? Cha mẹ không còn, chẳng phải đại ca và đại tẩu chính là chỗ dựa của mình ư? Nếu đại tẩu thương mình, sau này có gặp chuyện, chẳng phải sẽ giúp đỡ sao?
Vì vậy, lời khen không bổ béo gì của Chu Diệp thị, nàng ta nghe thấy lại cảm thấy vui vẻ, quét sạch những đám mây u ám trong lòng, phấn khởi quay về.
Khi Vân Chu thị lén lút tránh người để về nhà mình, thì con trai cả của Chu Lão Niên là Chu Nghĩa cùng vợ là Chu Diệp thị lập tức gọi hai đứa con trai nghịch ngợm, đến cả chó còn ngán, là Chu Long mười tuổi và Chu Hổ tám tuổi lại.
Vợ chồng nhìn nhau với vẻ mặt như nhặt được của hời, vui mừng nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa hai đứa giả vờ sang nhà đại cô chơi, đến lúc nhà họ dọn cơm thì vào ngồi xuống cùng ăn. Này, nương dặn hai đứa, gà nhà đại cô lần này mập lắm, phải tranh thủ ăn nhiều vào, giành lấy mấy miếng bỏ vào trong người, rồi đem về cho cha nương cũng được nếm chút vị, nghe rõ chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT