Bởi vì Diệp Hoài Cẩn đã đồng ý tham gia đại hội thể thao vui nhộn ở trường mẫu giáo vào tháng sau nên ba tên nhóc trên xe vô cùng phấn khởi.

Đồng thời, bọn nhóc cũng ríu rít hỏi chuyện.

“Bây giờ khi nhìn thấy bố trên phim, chúng con có thể nói với mọi người đó là bố mình!”

“Bố ơi, có phải sắp tới bố không bận nữa đúng không?”

“Bố ơi, bố có biết cụ thể là ngày nào không? Nếu bố đồng ý trước với bọn con, nhưng đến ngày đó bố lại không rảnh thì phải làm sao?”

Ba người anh một câu em một câu, độ dài khi nói chuyện cũng dài hơn bình thường, lại còn rất có trật tự.

“Có thể, sắp tới bố không bận, nhất định sẽ rảnh.” Vừa lái xe, Diệp Hoài Cẩn vừa trả lời đơn giản các câu hỏi của ba cậu con trai, tuy rằng nghe rất dài dòng, nhưng anh vẫn cực kỳ kiên nhẫn đáp lời như một người bố tràn đầy tình thương con.

Mấy câu hỏi tuôn nhanh ra như ngựa phóng kế tiếp cũng được anh kiên nhẫn trả lời như vậy.

Nhìn bố mình hôm nay dễ nói chuyện như thế, đột nhiên, ba cái đầu nhỏ chụm lại, nhỏ giọng thầm thì.

Anh cả Diệp Vũ Thánh dẫn đầu đề nghị: “Hôm nay bố dễ nói chuyện như vậy, chúng ta có nên gợi ý đến công viên giải trí gần nhà chơi không? Trước kia chúng ta đều ra ngoài chơi cùng mẹ, còn chưa được chơi với bố bao giờ!”

“Em cảm thấy đi ăn kem vẫn tốt hơn! Lần trước bởi vì anh không đồng ý, nên em còn chưa được ăn!” Anh hai Diệp Vũ Triết lập tức lắc đầu, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến món kem mình thèm khát, gương mặt trắng nõn mang theo vẻ say mê: “Chỉ cần cắn một miếng, lạnh băng, mềm mại, thơm ngon, còn có lớp chocolate giòn tan ở bên ngoài… Em thật sự rất muốn ăn! Rất muốn ăn!”

Diệp Vũ Triết không nhịn được mà liếm liếm khoé miệng khi tưởng tượng ra hình ảnh này trong đầu, nói xong lời cuối cùng, cậu còn cố ý nhấn mạnh hai lần, biểu thị sự quyết tâm của mình.

Về phần em út Diệp Vũ Hành, cậu đưa tay gãi gãi đầu, cuối cùng nói: “Em đi đâu cũng được!”

Nghe vậy, Diệp Vũ Thánh nhìn Diệp Vũ Triết như có điều suy tư rồi nói: “Hay là, chúng ta đi chơi trước, sau đó lại đi ăn kem.”

“Được được, anh cả, cứ vậy đi!” Diệp Vũ Triết nghe xong, lập tức dùng sức gật cái đầu nhỏ của mình.

Ý kiến này quá tuyệt vời! Vừa có thể ăn lại vừa có thể chơi.

“Để anh nói với bố.” Diệp Vũ Thánh vỗ ngực một cách khí phách.

Mà lúc này, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đã nghe được hết toàn bộ quá trình thảo luận của anh em bọn họ, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Trẻ con thật hồn nhiên! Có đôi khi chúng khiến người ta không nhịn được mà muốn che chở.

Sau đó, dưới tầm mắt trông mong kỳ vọng của hai người em trai, Diệp Vũ Thánh tiến lên nói chuyện với Diệp Hoài Cẩn.

“Bố mẹ, con có thể thương lượng với hai người một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Coi như không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn trẻ, Mục Nhan quay đầu lại, sắc mặt cô vẫn không thay đổi.

“Thì là hiện tại chúng ta có thể đến công viên giải trí chơi không ạ? Sau đó cùng đi ăn kem được không?” Diệp Vũ Thánh nhỏ giọng hỏi, đôi mắt cậu chớp chớp liên tục, khí thế có chút suy yếu.

Lúc thì thầm thì rất hùng hồn, khi đến trước mặt người lớn lại lập tức sợ sệt!

“Chuyện này phải hỏi bố các con.” Mục Nhan ném chủ đề sang Diệp Hoài Cẩn.

Ánh mắt của ba người phía sau tức khắc xoay chuyển, dường như muốn xuyên qua ghế ngồi để nhìn rõ vẻ mặt của Diệp Hoài Cẩn.

“Bố không thể trực tiếp đưa ra quyết định…” Theo giọng nói kéo dài của Diệp Hoài Cẩn, ba cái đầu nhỏ phía sau chậm rãi rũ xuống, vào lúc này, chủ đề đột nhiên xoay chuyển: “Hiện tại chúng ta cần giơ tay biểu quyết, ai đồng ý đi công viên giải trí sau đó đi ăn kem thì giơ tay! Số ít phải phục tùng đa số.”

Tới khi nghe rõ những lời nói phía sau, ba tên nhóc lập tức vui vẻ ngẩng đầu, ánh mắt bọn chúng sáng lấp lánh rồi hồ hởi phấn khích giơ cánh tay nhỏ mũm mĩm và đồng thanh nói: “Con đồng ý, con đồng ý, con đồng ý ~~”

“Cả ba chúng con đều đồng ý, ba lớn hơn hai!” Diệp Vũ Triết cảm thấy chưa đủ, lập tức bổ sung thêm một câu.

“Đúng vậy, chúng con có ba người, bố mẹ chỉ có hai người.” Diệp Vũ Thánh cũng vội vàng nói theo.

Về phần Diệp Vũ Hành, cậu thấy mình không có lời nào để nói, chỉ duỗi đôi tay nhỏ bụ bẫm của mình ra, một tay ba ngón, một tay hai ngón.

Giọng nói non nớt đáng yêu nhất thời quanh quẩn trong xe, Mục Nhan lại nhìn phản ứng dễ thương của ba đứa nhỏ, cô bật cười.

“Nếu như vậy, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát đến công viên giải trí.”

“Yeah ~”

Không lâu sau, chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài công viên giải trí.

Trước khi xuống xe, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đeo kính râm lên, vẫn là đội hình cũ, Diệp Hoài Cẩn ôm hai đứa, Mục Nhan ôm một đứa, đi đến quầy bán vé ở bên ngoài công viên giải trí để mua vé.

Cũng may hiện tại đang là mùa hè, thời tiết có hơi nóng, trong công viên giải trí có rất nhiều người đội mũ đeo kính râm, vì vậy hành động đeo kính râm của hai người cũng không quá gây chú ý.

Nói đến bắt mắt thì phải kể đến giá trị nhan sắc cực cao của gia đình họ.

Đúng vậy, ngay cả kính râm cũng không thể ngăn cản được vẻ đẹp của vợ chồng họ, mặc dù rất nhiều người không nhìn thấy gương mặt thật dưới chiếc kính, nhưng khi nhìn vào các bộ phận lộ ra ngoài của hai người và ba đứa trẻ xinh đẹp gần như giống hệt nhau trong lòng bọn họ, mọi người đều có thể hình dung được.

Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nhưng nhiều người cũng chỉ nhìn rồi thôi, dù sao bọn họ cũng đưa trẻ con trong nhà đến chơi.

Về phần sâu xa hơn.

Ai mà nghĩ tới một nhân vật cấp thần như Diệp Hoài Cẩn lại ngang nhiên đưa vợ con đến công viên giải trí như vậy? Chưa kể đến hai vợ chồng còn thản nhiên đến thế.

Mà lúc này, đôi mắt dưới lớp kính râm của Mục Nhan đang đảo qua một vòng, khi thấy không có quá nhiều người chú ý tới bọn họ, cô mới hoàn toàn buông bỏ nỗi lo lắng trong lòng.

Diệp Hoài Cẩn nói cũng đúng, chỉ cần mình không chột dạ trốn trốn tránh tránh thì sẽ chẳng có người nào bên cạnh để ý xem mình là ai.

Sau khi yên tâm, Mục Nhan bắt đầu kiên nhẫn hỏi ba đứa nhỏ muốn chơi trò gì.

“Đụng xe, con muốn ngồi chung xe với bố.” Diệp Vũ Thánh chỉ vào chiếc xe điện ở phía xa rồi nóng lòng nói.

“Con cũng muốn.”

“Con cũng muốn.”

Hai đứa nhỏ còn lại cũng không chịu thua kém.

Bọn chúng từng chơi trò đụng xe rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ được chơi với bố, tất nhiên ai cũng muốn tranh giành.

“Từng người một.” Thấy vậy, Diệp Hoài Cẩn nhướng mày, anh lập tức đồng ý, sắc mặt cũng đầy vẻ chiều chuộng.

Lúc này, Diệp Vũ Thánh đã để ý đến thái độ và giọng điệu của Diệp Hoài Cẩn, sau khi suy tư điều gì đó, ánh mắt cậu bé lập tức sáng lấp lánh: “Vậy bố ơi, hôm nay bọn con muốn chơi trò gì cũng được sao?”

“Đúng thế.” Diệp Hoài Cẩn không chút nghĩ ngợi gật đầu.

“Yeah ~” Cả ba đứa nhóc nhảy cẫng lên, hôm nay bọn chúng có thể vui chơi thỏa thích rồi!

Về phần Mục Nhan, khi Diệp Hoài Cẩn đồng ý, cô hơi dừng một chút khi nhìn thoáng qua khoé miệng còn vương ý cười dịu dàng của anh, cô nói: “Anh dẫn từng đứa vào chơi đi! Em ở bên ngoài trông hai đứa còn lại.”

Cô cũng không cần nhắc nhở! Để người nào đó tự mình trải nghiệm một chút đi.

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn nhìn chiếc xe điện kia chỉ có thể chứa được một người lớn và một trẻ nhỏ bèn gật đầu đồng ý, sau đó anh đưa anh cả tiến vào trước.

Hết một vòng, lại lần nữa đến anh cả, sau đó là anh hai và em út.

Sau trò đụng xe, ba đứa nhóc lại nhìn thấy xe lửa trên cao, cả ba đều muốn chơi cùng bố, Diệp Hoài Cẩn lại lần lượt chơi với từng người một lần nữa.

Sau đó là thuyền hải tặc phiên bản dành cho trẻ em, bàn xoay hạnh phúc, tàu lượn siêu tốc… gần như mỗi một trò chơi, Diệp Hoài Cẩn đều phải chơi ba lần.

Chơi xong mấy trò này, ba đứa nhỏ vẫn còn vui sướng phấn khích, mà dường như Diệp Hoài Cẩn đã có chút nản.

Ngay khi Diệp Hoài Cẩn định lấy uy nghiêm của người bố để kết thúc chuyến đi công viên giải trí này tại đây, thì ánh mắt của ba đứa nhóc lại đổ dồn về phía chiếc đu quay ngựa gỗ sáng lấp lánh bên cạnh.

“Bố ơi, bố ơi, đu quay ngựa gỗ, bố ôm chúng con đi chơi đi.” Ba người nhất trí bày tỏ ý kiến.

Diệp Hoài Cẩn: “...”

—— Anh có thể nói không sao?

Nhìn vẻ mặt xanh xao và không còn vẻ phong độ nhẹ nhàng như lúc mới đến của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan đứng bên cạnh nhàn nhã cười trộm.

Hiện tại, chắc hẳn ông xã thân yêu nhà cô đã biết khi ba đứa nhóc này hợp lực lại thì có thể rắc rối đến mức nào!

Ừm, phải để anh trải nghiệm chút công phu nhất trí quấn người của ba đứa nhóc trước.

Vì thế, Diệp Hoài Cẩn còn chưa kịp nói không, anh đã bị ba đứa nhóc đồng lòng “kéo đi”.

Mục Nhan thảnh thơi đi theo phía sau.

Sau đó cô nhìn Diệp Hoài Cẩn lần lượt chơi đu quay ngựa gỗ cùng bọn trẻ.

Đến lượt cuối cùng, lúc ôm Diệp Vũ Hành xuống dưới, Diệp Hoài Cẩn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

Khi xuống dưới, nhìn thấy bước chân của Diệp Hoài Cẩn dường như có chút loạng choạng, lần này Mục Nhan trực tiếp cười lớn.

Thấy Mục Nhan vui sướng khi mình gặp họa, Diệp Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mục Nhan, khóe miệng anh giật giật. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bọn trẻ, không màng tới tầm mắt bọn trẻ đang nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm trò chơi tiếp theo mà đi đến bên người Mục Nhan rồi thấp giọng nói: “Trước giờ anh không nghĩ đến tinh thần và sức lực của bọn trẻ lại tốt như vậy!”

Nghe thế, Mục Nhan đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, cô che giấu nụ cười trên mặt: “Chỉ thỉnh thoảng không gặp được chuyện bọn trẻ muốn làm, đặc biệt là khi chúng có cùng ý tưởng.”

Bời vì bình thường tính cách của ba đứa nhỏ không giống nhau, có nhiều chuyện vẫn còn bất đồng, vậy nên rất hiếm khi thống nhất, nhưng một khi bọn chúng có cùng chung ý tưởng, tuyệt đối có thể gây sức ép không chịu nổi.

Ví dụ như hiện tại, cả ba đứa nhỏ đều muốn chơi trò chơi cùng bố, việc này cũng không tốn quá nhiều công sức.



Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, Diệp Hoài Cẩn không ước định trước chỉ chơi một vài trò với bọn trẻ, tên nhóc Vũ Thánh lại thông minh đưa ra lời hứa hẹn trước.

Cô có nên nhắc nhở không? Hay là không nhắc?

“Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng hỏi.

“Lúc trước không phải anh nói có thể trông coi bọn trẻ một mình sao?” Mục Nhan nhướng mày hỏi lại, trước đó là ai đã thề mỗi ngày đều không có vấn đề gì.

Vả mặt đến nhanh như vậy, quả thực bôm bốp vang dội!

Lúc này đột nhiên Diệp Hoài Cẩn cảm thấy mặt mình hơi nóng bừng.

Ba đứa nhỏ thấy thế thì nở nụ cười ngây thơ với Diệp Hoài Cẩn: “Bố, chúng ta cùng chơi bánh xe đu quay đi?”

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, dừng một chút, anh có thể cảm ơn vì bánh xe đu quay kế tiếp là trò không tốn thể lực nhất không?

“Trò cuối cùng?” Diệp Hoài Cẩn bất chấp việc học hỏi kinh nghiệm từ Mục Nhan, anh nhìn đồng hồ trên tay và lập tức nói.

“Vâng ~~” Ba giọng nói non nớt đáng yêu cùng vang lên.

Phù ~ Diệp Hoài Cẩn lặng lẽ thở phào trong lòng, cuối cùng cũng ngừng rồi.

Nhìn Diệp Hoài Cẩn bất ngờ tránh được một kiếp, Mục Nhan âm thầm cảm thấy có chút đáng tiếc trong lòng, nhưng cô cũng xem đủ náo nhiệt ngày hôm nay rồi.

Chốc lát sau, sau khi đã ngồi xong bánh xe đu quay, cuối cùng Diệp Hoài Cẩn cũng thở phào một hơi, dự định đưa ba đứa nhỏ rời đi.

Anh cảm thấy chuyến đi đến công viên giải trí lần này nhất định sẽ khiến anh cả đời khó quên.

Tiếp theo, hai người lại bế ba đứa nhỏ, chuẩn bị rời đi.

Bọn nhóc chơi đủ rồi, hơn nữa lại có giao ước với Diệp Hoài Cẩn, nên cả ba đều ngoan ngoãn để hai người ôm, sau đó bắt đầu ríu rít trò chuyện.

“Bố ơi, hôm nay vui quá.”

“Đúng thế, nếu ngày nào cũng có thể như vậy thì tốt quá.”

“Mỗi lần mẹ đưa chúng con tới đây, chỉ cho chúng con chọn hai trò chơi, hôm nay bố lại nói chúng con có thể chơi bất cứ trò nào!” Cuối cùng, Diệp Vũ Thánh tiến hành tổng kết.

Diệp Hoài Cẩn nghe hết cuộc đối thoại của bọn trẻ, bước chân anh vô thức khựng lại.

Hoá ra mấu chốt nằm ở chỗ này…

Thấy vậy, Mục Nhan lại lần nữa bật cười.

Diệp Hoài Cẩn thấy thế, anh lập tức ném cho Mục Nhan một ánh mắt về nhà tính sổ với em.

Mục Nhan vội vàng thu lại ý cười trên mặt, quá mức vênh váo đắc ý, không tốt không tốt.

Trong chốc lát, khi trở lại xe, sắc trời đã tối mịt.

Sau khi thắt đai an toàn trên ghế an toàn cho ba đứa nhỏ, lúc này chiếc xe mới khởi động.

Xe vừa di chuyển, Diệp Vũ Triết lập tức gấp không chờ nổi mà nói: “Bố, kem, đừng quên đưa chúng con đi mua kem.”

“Trên đường về nhà sẽ mua cho các con.” Diệp Hoài Cẩn đáp.

Ngay khi nhận được lời đảm bảo, ba đứa nhỏ phía sau nhanh chóng im lặng.

Đồng thời, có lẽ bởi vì hôm nay quá mức vui vẻ, bọn trẻ còn thấp giọng ngân nga bài hát thiếu nhi.

“Dưới cây cầu lớn trước cổng, một đàn vịt bơi qua… cạc cạc cạc, tiếng ca vang trời… Thỏ con ngoan ngoãn…”

Hết bài này đến bài khác, kết hợp với âm điệu đáng yêu của bọn trẻ, khiến Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan ngồi ở hàng ghế trước đều không nhịn được cong khoé miệng.

Nhìn bọn trẻ vui vẻ như vậy, hôm nay tốn sức một phen cũng đáng! Diệp Hoài Cẩn thầm nghĩ trong lòng.

Một lát sau, chiếc xe dừng lại bên ngoài tiệm bánh ngọt mà mấy người Diệp Vũ Thánh thường ăn.

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn lên bảng hiệu của cửa tiệm bánh ngọt.

“Bố đi mua, các con muốn ăn vị gì?” Diệp Hoài Cẩn quay đầu hỏi.

“Vị xoài.”

“Vị vani.”

“Vị sữa tươi.”

Bọn nhóc tranh nhau nói.

Diệp Hoài Cẩn gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ, sau đó anh nhìn Mục Nhan ngồi bên cạnh: “Em thì sao? Hôm nay em muốn ăn vị gì?”

“Vị hỗn hợp.”

Nghe xong, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng xuống xe.

Anh đeo kính râm rồi tiến vào tiệm bánh ngọt.

Đứng trước quầy, anh trực tiếp nói ra loại kem mình muốn.

“Được, vui lòng chờ một lát ạ.” Sau khi thanh toán, người phục vụ lễ phép nói.

Diệp Hoài Cẩn khẽ lên tiếng đáp lời rồi đứng một bên chờ đợi.

Hiện tại sắc trời đã tối nên việc đeo kính râm trong cửa hàng có vẻ đặc biệt gây chú ý. Nhiều người đang ăn bánh ngọt trong cửa tiệm thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt quét qua mặt Diệp Hoài Cẩn, sau đó thảo luận với bạn đồng hành rằng không nghĩ đến lại có người đeo kính râm vào buổi tối.

Mà có vài nữ sinh thường xuyên dừng ánh mắt trên người Diệp Hoài Cẩn.

Không phải bởi vì bọn họ nhận ra Diệp Hoài Cẩn, mà bởi vì bọn họ cảm thấy đặc điểm gương mặt bên ngoài chiếc kính râm của Diệp Hoài Cẩn có vẻ rất đẹp mắt, bọn họ muốn đoán xem phía dưới mắt kính rốt cuộc trông như thế nào.

“Nhất định rất đẹp trai.”

“Tớ cảm thấy chưa chắc, có lẽ bởi vì mắt xấu nên mới đeo kính râm, không phải có vài người bị đôi mắt huỷ hoại cả gương mặt hay sao?”

“Tớ không nghĩ mắt của người này lại thuộc loại xấu.”

“Đúng vậy, anh ấy chỉ đứng nơi đó, không biết vì sao lại mang đến cảm giác như đang tỏa sáng lấp lánh vậy.”

“...”

Vì thế mấy nữ sinh đã thay nhau đánh giá.

Đúng lúc này, sau khi một nữ sinh nhìn trong chốc lát, đột nhiên cô ta cảm thấy người này càng nhìn càng giống nam thần Diệp Hoài Cẩn mà mình thích.

Chiều cao và các đường nét gương mặt lộ ra ngoài đều tương tự.

“Các cậu có cảm thấy anh ấy rất giống Diệp Hoài Cẩn không?” Cuối cùng nữ sinh kia vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Không thể nào!”

“Sao nam thần Diệp có thể không dẫn theo ai mà tự mình đi mua kem chứ!”

Có hai nữ sinh vội vàng phủ nhận.

Lúc này, nữ sinh ban đầu đã lấy điện thoại ra tìm kiếm rất nhiều ảnh chụp nam thần nhà mình.

Ngay sau đó, cô ta đưa ảnh lên rồi bắt đầu đối chiếu.

So sánh từng bộ phận.

Mũi, miệng, sườn mặt… giống nhau!

Nữ sinh đó đang định hét lên thì vội vàng dùng bàn tay còn lại bịt kín miệng mình, sau đó đưa điện thoại cho mấy người bạn xem.

Mấy người bạn sau khi xem xong thì liếc nhìn lẫn nhau.

Đúng rồi!

“Có muốn tiến lên xin chữ ký không?” Một nữ sinh trong đó nói.

Mà có một nữ sinh đã bắt đầu cầm di động tách tách chụp ảnh rồi.

Mặc kệ có tiến lên chào hỏi hay không, điều quan trọng nhất chính là, chụp ảnh trước rồi nói sau.

Không ngờ bọn họ lại tình cờ gặp được nam thần Diệp!

A a a a… Thật khiến cho người ta cảm thấy quá mức hưng phấn.

Không đợi bọn họ thảo luận ra kết quả, Diệp Hoài Cẩn đã xách hộp kem được đóng gói cẩn thận rời đi.

Mấy nữ sinh nhìn nhau, lập tức đi theo, đồng thời vẫn cầm di động chụp lén.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đang xách hộp kem đi về phía xe của mình.

Vừa mới đến gần, Diệp Vũ Triết ngồi cạnh cửa sổ xe phía sau đã không nhịn được vươn tay ra ngoài cửa sổ: “Bố ơi, cho con.”

“Đặt ở chỗ mẹ, trở về rồi ăn, thu tay lại.” Trước khi lên xe, Diệp Hoài Cẩn nhìn bàn tay nhỏ của Diệp Vũ Triết rồi cảnh cáo nói.

Diệp Vũ Triết lập tức nghe lời rụt tay trở về.

Sau đó, Diệp Hoài Cẩn lên xe, anh đóng tất cả cửa sổ xe, rồi lái xe rời đi.

Mà cảnh tượng vừa rồi đã bị các nữ sinh đi theo nhìn thấy, thậm chí có một người còn chụp được bàn tay nhỏ hưng phấn kia.

Một nữ sinh trong đó vừa nhìn ảnh chụp vừa kích động nói: “Chắc chắn là nam thần Diệp! Cánh tay duỗi ra kia chính là một trong ba đứa nhóc nhà anh ấy, wow wow wow, tớ thật sự quá hạnh phúc! Không ngờ lại tình cờ gặp được nam thần Diệp và ba đứa nhóc nhà anh ấy.”

“Cậu chỉ nhìn thấy cánh tay của một trong ba đứa nhóc thôi.” Một nữ sinh ở bên cạnh lạnh lùng hắt gáo nước lạnh.

“Mặc kệ, tớ nhất định phải đăng lên Weibo, sau đó đăng bài trên diễn đàn bát quái giải trí, chưa hết, hiện tại tớ phải đi hỏi xem khi nãy nam thần Diệp vừa mua vị kem gì, tớ cũng muốn mua tất cả!”

Nói xong, nữ sinh kia vội vàng quay trở về hỏi.

Hỏi được rồi, nữ sinh ngồi trong tiệm bánh ngọt bắt đầu đăng bài.

#Hôm nay may mắn hết sức, cùng nhóm bạn thân đến tiệm bánh ngọt, thế nhưng lại tình cờ gặp được nam thần Diệp Hoài Cẩn của tôi, sau đó còn nhìn thấy ba đứa nhóc! Đọc tiếp để biết thêm chi tiết#

[Lúc tôi đang ăn trong tiệm bánh ngọt, có một người đàn ông đeo kính râm từ bên ngoài tiến vào, khi ấy mấy người chúng tôi ở trong tiệm đều cảm thấy rất kỳ quái, ai lại đeo kính râm vào buổi tối, nhưng cũng chỉ xem xong rồi thôi. Tuy nhiên bởi vì tôi thảo luận với nhóm bạn thân về các đường nét gương mặt lộ ra ngoài đôi mắt của đối phương, sau đó phát hiện người đàn ông này rất đẹp trai! Kết quả vừa nhìn lại, tôi nhanh chóng nhận ra! Diện mạo người này rất giống với nam thần của tôi, sau đó tôi lấy ảnh chụp ra so sánh, kết quả phát hiện, quả thực giống, nhau, như, đúc! Ngay khi anh ấy chuẩn bị rời đi, tôi cùng nhóm bạn thân của tôi liền đuổi theo, sau đó phát hiện nam thần Diệp không chỉ đi một mình, ba đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế phía sau xe, thấy nam thần Diệp mua kem xong, một bánh bao đáng yêu vội vươn tay ra muốn lấy, sau đó không biết nam thần Diệp n nói gì, bánh bao vội rụt tay trở về, không lâu sau thì cửa sổ xe đóng lại, chiếc xe rời đi! Mặc dù không nhìn rõ gương mặt của mấy bánh bao, nhưng hiện tại tôi vẫn còn hưng phấn, ngay cả gõ chữ cũng run rẩy ~~ không những thế tôi còn mua cùng vị kem với nam thần Diệp. Ngoài ra, để xác minh tính chân thực trong lời nói của tôi, bên dưới có vài bức ảnh…]

Biên soạn xong bài viết, lại lựa chọn hình ảnh, sau đó nữ sinh kia trực tiếp đăng bài.

Đồng thời cô ta cũng đăng một Weibo, đính kèm đường link dẫn tới bài đăng này.

Sau khi làm xong tất cả, nữ sinh kia vừa ăn kem, vừa lướt bài viết của mình.

Không tới năm phút, đột nhiên cô ta nhìn thấy các bình luận lần lượt xuất hiện.

Nữ sinh cười vui vẻ, cô ta biết sẽ gây sự chú ý mà.

Lúc này, nhóm người Mục Nhan đã thuận lợi trở về nhà.

Về đến nhà, Mục Nhan cầm kem trong tay, phía sau cô còn có ba cái đuôi nhỏ.

“Mẹ, ăn kem thôi ạ.” Diệp Vũ Triết gấp gáp nói.

Mục Nhan bất đắc dĩ, dẫn ba đứa vào phòng khách, sau đó cô mở kem ra đưa cho bọn trẻ.

Lần lượt phân chia cho từng đứa, ba đứa nhỏ cầm thìa vùi đầu ăn kem.

Mục Nhan nhìn phần kem của mình, cuối cùng cô vẫn cất vào tủ lạnh trước, đợi lúc bọn trẻ không có nhà mới ăn, tránh việc bọn trẻ lại nói bố bất công.

Đợi Diệp Hoài Cẩn đậu xe xong tiến vào nhà, ba đứa nhóc đã ăn xong rồi.

“Đi, về phòng lấy khăn tắm và áo ngủ, bố tắm cho các con.” Diệp Hoài Cẩn nhìn ba đứa rồi nói.

“Vâng ạ.” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp, sau đó vui vẻ trở về phòng lấy đồ.

Chờ ba đứa nhỏ đi khuất, Diệp Hoài Cẩn lập tức ôm lấy Mục Nhan, anh dụi đầu vào vai Mục Nhan rồi thấp giọng nói: “Không cần phải để ý bọn trẻ, anh nhớ trước kia mua kem về em đều nóng lòng muốn ăn ngay.”

“Em sợ bọn trẻ nhìn thấy lại ghen tị, ra vẻ đáng thương!” Mục Nhan bất đắc dĩ đáp.

“Bố, con lấy xong rồi!”

Giọng nói của ba đứa nhỏ từ xa truyền đến, sau đó là vài tiếng bịch bịch, ba cái đầu nhỏ chậm rãi vươn ra sau bức tường.

Nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cả ba đồng loạt lấy tay che kín đôi mắt, chỉ là cứ thế…

Rầm ~

Ba đứa ngã chồng lên nhau như xếp la hán.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Hoài Cẩn buông Mục Nhan ra, khi nhìn lại, ba đứa nhỏ đã lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, mỉm cười với hai người họ, rồi vèo cái chạy mất.

“Anh đi đây.” Diệp Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói, sau đó đứng dậy và đi về phía phòng tắm.

Sau khi nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của ba đứa nhỏ từ phòng tắm truyền đến, lúc này Mục Nhan mới đi lấy hộp kem vừa bỏ vào tủ lạnh ra.

Nhìn ba viên kem trong hộp, khóe miệng Mục Nhan nở một nụ cười hạnh phúc, thời gian cả gia đình ở bên nhau như vậy, thật tuyệt!

Sau đó, theo thói quen, cô bắt đầu lấy điện thoại ra lướt tin tức.

Một lát sau, khi tin tức giải trí mới nhất xuất hiện, bàn tay cầm điện thoại của Mục Nhan đột nhiên không vững.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play