Đêm khuya, Mục Nhan vẫn cầm điện thoại lướt tin tức trên mạng.

Bình luận của cư dân mạng đúng là thú vị quá đi!

Cứ lướt mãi lướt mãi mà không ngừng lại được~

Thấy chỗ hay hay, Mục Nhan còn vui vẻ lăn qua lộn lại trên giường

Lúc Diệp Hoài Cẩn đi vào thì nhìn thấy cảnh này, ánh mắt anh mang theo ý cười cưng chiều.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, một số thói quen nhỏ vẫn không thay đổi!

“Về rồi à? Chúng ngủ chưa?” Mục Nhan chú ý đến động tĩnh của Diệp Hoài Cẩn thì lập tức hỏi, nhưng mà ánh mắt cô vẫn không hề di chuyển khỏi điện thoại.

“Chưa, chúng còn giả vờ ngủ đấy! Nhưng mà cũng chưa muộn lắm nên anh cứ để chúng nghịch một lúc rồi ngủ.” Diệp Hoài Cẩn bất lực nói.

Ba cậu nhóc đó còn tưởng anh không biết, chúng nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng hàng mi cong dài ấy vẫn lay động cơ! Người sáng suốt vừa nhìn là biết ngay chúng chưa ngủ.

Mục Nhan nghe vậy, cuối cùng cô cũng di chuyển ánh mắt ra khỏi chiếc điện thoại, cô nhổm dậy nhìn Diệp Hoài Cẩn với vẻ mặt cũng hơi bất lực: “Chúng càng lớn càng tinh ranh đấy.”

Lúc nhỏ ba cậu nhóc đã rất lanh lợi.

Ấn tượng khiến cô khó phai nhất là lúc ba cậu vừa mới cai sữa.

Vì ba đứa nhỏ không uống sữa mẹ nữa nên cô định bắt đầu làm đồ ăn dặm cho chúng.

Khi ấy vì để tăng dinh dưỡng cho chúng nên trừ bánh ngọt ra, cô còn phải làm đồ ăn dặm với vài loại rau như cà rốt băm.

Đứa nào đứa nấy ăn bánh thì rất nhanh nhưng khi đến vài món rau băm mà chúng không thích là lộ nguyên hình ngay.

Cậu cả này, vừa nhìn thấy đồ ăn có màu khác bình thường là sẽ lấy lưỡi nếm một miếng, thấy không ngon là sẽ quay hẳn đầu đi.

Cậu hai thì thấy anh cả không ăn nên cũng quay người đi, còn bò ra đất để giấu mặt nữa.

Cậu út thì mặc dù không có hành động tránh né nhưng đôi mắt tròn xoe ấy cứ nhìn cô chằm chằm, đáng thương đến nỗi làm người ta không nỡ ép buộc.

Khi ấy cô đã nhìn thấy sự tinh ranh ở ba cậu nhóc nhà mình rồi.

Bây giờ càng lớn, dù rằng chúng càng ngoan nhưng cũng càng tinh ranh hơn rồi.

Nhớ lại hình ảnh của ba cậu nhóc lúc nhỏ, gương mặt Mục Nhan đong đầy niềm vui.

“Như anh đấy.” Lúc nói câu này, mặc dù giọng điệu của Diệp Hoài Cẩn bình thản nhưng lại mang theo chút tự đắc.

“Đúng rồi! Giống anh đấy, nhưng mà cũng tốt, ít nhất là lừa người khác chứ không bị người ta lừa.” Mục Nhan liếc Diệp Hoài Cẩn một cái.

Bụng dạ của tên này cũng xấu xa.

Có lẽ ba cậu nhóc di truyền từ anh rồi!

Diệp Hoài Cẩn nghe ra được ý khác của Mục Nhan, ngay lập tức anh ngồi cạnh giường rồi giơ tay ra véo má cô: “Đúng là giống anh sẽ tốt hơn, nếu giống em thì đã bị người khác lừa rồi.”

“Hình như em bị anh lừa mà~” Mục Nhan phản bác lại.

Diệp Hoài Cẩn không nhịn được cười: “Thành tựu to lớn nhất của anh là lừa được em đấy.”

Nghe lời đường mật của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan cười ngọt ngào.

Dù rằng nói là bị Diệp Hoài Cẩn “lừa” nhưng hình như người được lợi là cô thì phải?

Một người chồng đẹp trai lại có thêm cả ba đứa bé đáng yêu, theo cách nói của cư dân mạng bấy giờ thì cô là quán quân cuộc đời rồi!

Nhìn khuôn mặt Mục Nhan sống động cả lên vì cười, mắt Diệp Hoài Cẩn trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng bắt đầu trầm thấp gợi cảm: “Mục Nhan…”

Nghe giọng của Diệp Hoài Cẩn, bỗng chốc Mục Nhan có cảm giác tai mình ù cả đi.

Ngay sau đó, môi Diệp Hoài Cẩn hạ xuống.

Mục Nhan sững người một lát rồi cũng nhanh chóng đắm chìm trong đó.

Chính vào lúc quần áo của Diệp Hoài Cẩn đã dần cởi ra, đồ ngủ của Mục Nhan cũng sắp bị cởi đến nút cuối cùng.

Đột nhiên, tiếng cửa rầm rầm vang lên.

Động tác của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đều đông cứng lại.

Mục Nhan đẩy Diệp Hoài Cẩn ra: “Anh đi xem xem làm sao đi.”

Mặc dù bây giờ cô cũng cảm thấy rất bất lực nhưng có vẻ không thích hợp để tiếp tục được nữa rồi.

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, ánh mắt anh hơi tối lại.

Ba cái thằng quỷ con đòi nợ này…



Bình tĩnh lại một chút, Diệp Hoài Cẩn chỉnh lại quần áo, cài từng cúc một lại hẳn hoi cho Mục Nhan xong rồi mới chỉnh lại cho mình, sau đó anh đi về phía cửa phòng đang vang rầm rầm.

Sau khi cảnh cửa mở ra, Diệp Hoài Cẩn hơi cúi đầu nhìn ba thằng nhóc con phá hỏng chuyện tốt của mình, đúng là đánh không được mà mắng cũng không xong mà.

“Không phải các con ngủ rồi sao?” Diệp Hoài Cẩn giả bộ không biết chuyện mình biết chúng giả vờ ngủ, anh nhìn ba đứa nhóc từ trên cao xuống và khẽ hỏi.

Nghe Diệp Hoài Cẩn hỏi, ba cậu nhóc phản ứng rất nhanh.

“Chúng con ngủ xong lại tỉnh rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng con mới tỉnh lại.”

“Vâng vâng~”

Ba cậu nhóc cùng nói, lúc nói còn ra sức gật đầu để chứng minh chúng không chột dạ.

Nhìn đầu của ba đứa trẻ đang gật gật, vẻ mặt Diệp Hoài Cẩn hơi bất lực.

Cái dáng vẻ này đúng là khiến anh không thể trách móc được mà.

“Thế bây giờ các con đến tìm bố mẹ làm gì?” Diệp Hoài Cẩn khoanh hai tay trước ngực, thong thả nhìn ba đứa nhóc nhà mình.

Anh muốn xem rốt cuộc ba thằng oắt con phá hỏng chuyện tốt của mình định làm cái gì đây?

Nghe Diệp Hoài Cẩn hỏi, ba cậu nhóc ngập ngừng một lát rồi cuối cùng Diệp Vũ Triết bối rối mở miệng: “Bố ơi, chúng con ngủ cùng được không?”

Từ lúc ba tuổi chúng đã không ngủ cùng bố mẹ nữa nhưng hôm nay ở cùng bố mẹ vui quá đi mất! Chúng vẫn muốn tiếp tục trải qua một ngày tuyệt vời này cùng bố mẹ.

Nhưng mà trước đây bố từng nói chúng lớn rồi, là trẻ lớn nên phải ngủ một mình, vì thế lúc nói những lời này thì chúng cũng hơi bối rối.

Bố sẽ không nghĩ chúng không nghe lời chứ?

Nghĩ vậy, ba cậu nhóc nhìn Diệp Hoài Cẩn với ánh mắt sáng rực, trong đôi mắt tròn xoe là sự mong chờ tha thiết, hai tay chắp trước ngực làm hành động cầu xin.

Bố mau đồng ý đi mà! Đồng ý đi mà!

Trong lúc ba đứa nhỏ đang cầu nguyện thầm lặng trong lòng, Mục Nhan đã bình tĩnh lại từ cơn kích tình vừa nãy rồi đi đến cửa.

Vừa đi đến thì nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đang cúi đầu nhìn cặp sinh ba, cặp sinh ba cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài Cẩn, một lớn ba nhỏ đứng đó chỉ làm người ta nhớ đến một cụm từ rất thịnh hành trên mạng trước đây.

Khoảng cách khác biệt về chiều cao đáng yêu nhất.

Hơn nữa vào lúc này hình như ba cậu nhóc đang cầu xin gì đó, hành động chắp tay đúng là cưng xỉu.

Chẳng nghĩ ngợi gì, Mục Nhan lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

Chụp xong, nhìn tấm ảnh, Mục Nhan không khỏi thầm nghĩ trong lòng:

Đứng cùng nhau thật là dễ thương quá~~

Trên đời này sao lại có những đứa trẻ đáng yêu thế này chứ!

Sau khi thầm nhủ, Mục Nhan nở nụ cười và hỏi: “Sao thế?”

Nghe thấy tiếng của mẹ, mắt ba cậu nhóc ngay lập tức sáng bừng.

Trời ơi, “cứu tinh” đến rồi này.

Ngay lập tức mục tiêu của ba cậu nhóc di chuyển, chúng bổ nhào vào cạnh Mục Nhan: “Mẹ ơi, mẹ ơi, tối nay chúng con ngủ với bố mẹ có được không?”

Dù rằng Mục Nhan cũng rất nghiêm khắc với chúng nhưng thái độ của chúng thân thiết với Mục Nhan hơn nhiều, một khi đã thân thiết thì đương nhiên là dám làm nũng.

Nghe thấy thế, Mục Nhan ngừng lại một lát, sau đó cô nói: “Được.”

Buổi tối tuyệt vời đã bị phá hỏng rồi nên có lẽ chuyện này không tệ.

“Mẹ ơi, mẹ tốt nhất~” Ba cậu nhóc vui vẻ nhảy cẫng lên.

“Mẹ đồng ý rồi nhưng bố các con chưa đồng ý mà!” Mục Nhan nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy khi vừa đi đến cửa, có lẽ ba cậu nhóc cũng đang làm nũng, cô không thể cướp lời được!

Cướp lời thì sự uy tín của người làm bố như Diệp Hoài Cẩn sẽ ít đi mất.

Ba cậu nhóc nghe vậy thì vụt nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn.

“Bố ơi, được không ạ?”

Lúc ba cậu nhóc trưng cầu ý kiến, Mục Nhan cũng nhìn sang, cô không nhịn được cười khi nhớ lại dáng vẻ của Diệp Hoài Cẩn khi bị cắt ngang chuyện tốt.

Đương nhiên là “tổn thất” của Diệp Hoài Cẩn lớn hơn cô rồi.

Diệp Hoài Cẩn nghe ba đứa nhỏ nói rồi lại nhìn Mục Nhan, khi thấy nụ cười trên mặt cô, anh cho cô ánh mắt sau này từ từ tính sổ, sau đó đồng ý yêu cầu của ba đứa nhỏ.

“Bố đồng ý.”

Vợ yêu nhà anh cũng đồng ý rồi, tối nay anh không thể thực hiện chuyện vui ấy nữa, ngoại trừ đồng ý thì anh còn có lựa chọn nào khác ư?

“Ye~ Bố mẹ ơi, chúng con yêu hai người nhất.” Ba cậu nhóc lập tức nhảy cẫng cả lên.

Sau đó khi Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn chưa kịp phản ứng thì chúng đã chạy vụt về phía chiếc giường to mềm mại bằng tốc độ nước rút một trăm mét.

Chúng đá dép khỏi chân rồi trèo từ mép giường lên, hai ba lần là trèo lên được giường, sau khi tìm được vị trí và ngồi ngay ngắn, chúng vỗ vào chỗ giường trống rồi nói với giọng phơi phới.

“Bố mẹ ơi, hai người mau lên đi!”

“Được…” Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn nhìn nhau rồi bất lực cười, sau đó đi đến nằm ở hai bên giường.

May mà ban đầu họ cố tình làm một chiếc giường lớn vì nghĩ đến ba cậu nhóc.

Lúc này đây, cả nhà năm người cùng nằm thì vẫn rộng rãi.

Sau khi nằm xuống, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan một tay gác đầu nhìn cặp sinh ba ở giữa họ.

Trong lòng hai người lúc này chỉ còn lại sự dịu dàng.

Suy nghĩ dập dờn, Diệp Hoài Cẩn nằm thẳng lại, sau đó anh lấy điện thoại ra: “Các cục cưng, giơ tay ra nào.”

Mục Nhan và ba đứa trẻ đã quen hành động chụp tay trước đây của Diệp Hoài Cẩn, nghe anh nói vậy thì cùng để tay lên không trung.

Tách một tiếng.

Trên tấm ảnh ngay lập tức xuất hiện năm bàn tay.

Sau đó rất nhanh, Diệp Hoài Cẩn đăng một tấm “phúc lợi cả nhà” lên Weibo của mình rồi sửa thành bốn chữ đơn giản.

#Cả nhà chúng ta#

Vào lúc này, rất nhiều fan hâm mộ vẫn còn đang tiếp tục say sưa nhìn ảnh chính diện của cặp sinh ba, tự dưng lại phát hiện ra hình như đối phương lại đăng Weibo.

Chậc chậc chậc~ Đây là “phúc lợi đêm khuya” đặc biệt của nam thần Diệp ư?

Khi rất nhiều người đang hứng khởi lướt bài đăng mới này.

Đột nhiên họ nhận ra được một điều.

Ngoài trừ phúc lợi đêm khuya thì đây còn là phát độc đêm khuya nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play