Vừa xuống máy bay, Hải Dương đã nhận được điện thoại từ tổ tiết mục.

Bởi vì có thoả thuận từ trước, nên việc ghi hình cho chương trình sẽ bắt đầu ngay sau khi xuống máy bay.

Vậy nên vừa xuống máy bay, trước khi rời khỏi lối ra, Hải Dương đã kiểm tra lại trang phục của Mục Nhan và ba đứa nhỏ.

Đầu tiên là quan sát Mục Nhan, làn da trắng nõn tinh tế đến mức không thể bắt bẻ, trang phục đơn giản càng làm cho các đường nét trên gương mặt cô thanh tú hơn, khóe miệng khẽ cong khiến khí chất của cô trông có vẻ dịu dàng trong trẻo… Diện mạo, khí chất, trang phục đều không có bất cứ vấn đề gì.

Lại nhìn sang ba đứa nhỏ, cả ba đều mặc quần áo trẻ em thoải mái giống nhau, đầu đội mũ lưỡi trai, kết hợp với các đường nét tuấn tú trên gương mặt trắng nõn bầu bĩnh kia khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Quan trọng nhất vẫn là giá trị nhan sắc của cả gia đình này, ngay cả khi thiếu mất người có lực sát thương lớn như Diệp Hoài Cẩn, thì bốn người này đứng chung một chỗ chắc chắn vẫn bừng sáng đến mức muốn mù cả hai mắt.

Rõ ràng ánh mắt của một số người xung quanh thường xuyên đổ dồn vào gia đình này, biểu cảm trong mắt họ còn không phải là kinh ngạc hay sao.

Nghĩ tới đây, Hải Dương nói: “Lát nữa ngay khi ra ngoài, tổ tiết mục sẽ bắt đầu ghi hình, tôi không thể xuất ngoại nên để Tiểu Hứa đi theo cô, thật ra thì cũng không cần sợ, cứ thể hiện trạng thái tự nhiên là được, tổ tiết mục sẽ cắt nối biên tập phần hậu kỳ.”

Biết Mục Nhan không có kinh nghiệm quay chụp, nên lúc này Hải Dương càng nghiêm túc dặn dò thêm vài câu.

“Ừm.” Mục Nhan gật đầu, thời điểm này quả thực nhịp tim cô có hơi nhanh hơn bình thường, nhưng nhìn chung thì tâm trạng vẫn nằm trong phạm vi khống chế của cô.

Nói xong, Hải Dương đẩy vali của mình dẫn đầu bước ra ngoài.

Lúc này, Mục Nhan nhìn ba đứa nhóc vừa xách chiếc vali nhỏ của mình vừa ngó nghiêng khắp nơi, cô dịu dàng nói: “Lát nữa khi ra ngoài các con phải ngoan ngoãn đi bên cạnh mẹ, không được chạy lung tung nhé.”

“Mẹ, con sẽ không chạy lung tung.” Diệp Vũ Thánh vỗ bộ ngực nhỏ của mình đảm bảo.

“Con cũng không.” Diệp Vũ Triết giơ bàn tay nhỏ lên, khi nói còn cố ý gật gật đầu.

“Con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ.” Về phần Diệp Vũ Hành nhỏ nhất, cậu cũng dùng giọng nói non nớt để nhấn mạnh thêm lần nữa.

Mục Nhan nhìn ba đứa nhỏ ngoan ngoãn, nụ cười trên khóe miệng cô càng thêm dịu dàng, sau khi lần lượt thơm lên má ba đứa nhỏ tỏ vẻ khen thưởng, cô dẫn theo bọn trẻ đi về phía lối ra.

Tiểu Hứa đẩy vali của mình và Mục Nhan, còn ba đứa nhỏ thì tự đẩy phần vali của mình, Mục Nhan đi bên cạnh coi chừng bọn trẻ, phòng trường hợp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Ở bên ngoài thật sự rất khó để yên tâm khi nhà có trẻ nhỏ, chỉ hy vọng bọn chúng có thể luôn ở trong tầm mắt của mình.

Ba đứa nhỏ cũng không biết được nỗi lo lắng của mẹ, cả ba kéo chiếc vali hình ô tô nhỏ của mình đi phía trước Mục Nhan một cách khí thế, giống như đang dẫn đường vậy.

Ở một mức độ nhất định, sự kết hợp của bộ ba là vô cùng hấp dẫn, người qua đường nhìn thấy bộ ba dễ thương đều không khỏi dừng bước chân, lại nhìn người mẹ phía sau, trong lòng họ không nhịn được phát ra tiếng cảm khái.

Người mẹ xinh đẹp như vậy, khó trách các bảo bối lại đáng yêu đến thế.

Mà có bộ ba đáng yêu như vậy, người mẹ này cũng thật có phúc.

Không ít người qua đường có suy nghĩ như vậy, khi rời khỏi lối ra, đột nhiên có vài chiếc camera hướng về phía bọn họ.

Suy nghĩ đầu tiên của rất nhiều người chính là, chẳng lẽ là minh tinh nào sao?

Mọi người lập tức tìm kiếm khắp nơi, thậm chí có người còn lấy di động ra chuẩn bị quay chụp với hy vọng có thể “ngẫu nhiên gặp được” minh tinh.

Đúng lúc này, rất nhiều người nhìn thấy, theo chuyển động của Mục Nhan và bộ ba, những chiếc camera bắt đầu di chuyển hướng về phía họ, hơn nữa còn có một người dẫn đường đưa bọn họ ra ngoài.

Lúc đó, rất nhiều người mới ý thức được, hoá ra người mẹ và bộ ba này mới là “minh tinh”.

Lại nói, cả người mẹ và bộ ba đều sở hữu gương mặt minh tinh, nhưng rất nhiều người vẫn chưa nghĩ ra đó là ngôi sao giải trí nào.

Nhưng bởi vì đã ghi hình, sớm hay muộn cũng phát sóng thôi.

Nghĩ như vậy, mặc dù có một số người chụp ảnh, nhưng lại mau chóng vứt ra sau đầu, cũng có một số người đăng lên Weibo của mình và các nền tảng công cộng khác, nhưng do bản thân không mấy nổi tiếng nên họ cũng không nhấc lên được sóng gió gì.

Chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, lại nói đến mấy người Mục Nhan.

Sau khi rời khỏi lối ra, nhìn những chiếc máy quay chĩa thẳng về phía mình, ba đứa nhỏ đã rất tò mò. Nhưng bởi vì ngày càng có nhiều người xung quanh, nên ba đứa nhỏ cũng không còn thoải mái như lúc trước, cả ba chỉ trở lại bên cạnh Mục Nhan, theo sát bên người cô và nhìn một số nhân viên công tác xung quanh như những người xa lạ.

Mục Nhan biết lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy thì bọn trẻ sẽ có chút sợ hãi, chỉ là tạm thời cô không nói gì, tranh thủ thời gian dẫn theo ba đứa nhỏ lên xe của tổ tiết mục.

Sau khi lên xe, nhìn chú quay phim phía trước vẫn đang quay chụp bọn họ, còn có một chiếc camera ở trong góc, ba đứa nhỏ mới nhỏ giọng hỏi.

“Mẹ, vì sao bọn họ vẫn luôn quay chúng ta? Có phải quay chương trình mẹ nói trước đó không?” Diệp Vũ Thánh nhìn camera sau và hỏi, trong giọng nói của cậu mang theo vẻ khó hiểu, hai đứa còn lại là Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng chớp mắt nhìn Mục Nhan.

“Ừm, chính là chương trình mẹ nói với các con, nhưng chương trình này không thể quay ngay được mà cần phải quay liên tục, để lựa chọn những hình ảnh đẹp hơn…” Mục Nhan kiên nhẫn nói.

“Vậy lúc chúng con muốn đi vệ sinh thì phải làm sao? Nếu chú vẫn đi theo con để ghi hình, con sẽ xấu hổ lắm.” Đột nhiên, anh hai Diệp Vũ Triết thốt ra một câu như vậy, nhìn thoáng qua thì sắc mặt của cậu quả thực có vài phần rối rắm.

Đừng nói là Mục Nhan, ngay cả tài xế đang lái xe và người quay phim cũng không nhịn được mà cười trộm.

“Chú sẽ không quay cảnh con đi vệ sinh đâu.” Mục Nhan bất đắc dĩ đáp, sau đó cô bắt đầu cẩn thận dùng những lời nói mà ba đứa nhỏ có thể nghe hiểu được để giải thích việc ghi hình của chương trình.

Chủ yếu vẫn là lý do ngày hôm qua họ dẫn ba đứa nhỏ đến công viên trò chơi, còn có chuyện xảy ra sau đó… Cho nên họ mới chỉ nói qua với ba đứa nhỏ là muốn quay chương trình, nhưng lại chưa kịp nói với ba đứa nhỏ việc ghi hình cụ thể của chương trình, hiện tại cô nhân cơ hội này để nói luôn.

Nếu đã thống nhất từ trước là chương trình du lịch và ẩm thực, chắc hẳn đoạn lời nói vô nghĩa này sẽ được cắt nối biên tập lược bỏ bớt đi!

Mà sau khi Mục Nhan nói có thể được ăn ngon, ánh mắt của ba đứa nhỏ lập tức bừng sáng, chúng thích đồ ăn ngon!

Đặc biệt là Diệp Vũ Triết, cậu chỉ thiếu nước giơ hai tay hai chân tỏ vẻ mình vô cùng vui sướng.

“Mẹ, có đồ ăn ngon, chú quay phim quay bọn con lúc nào cũng được.” Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Diệp Vũ Triết vô cùng nghiêm túc nói.

“Được.” Mục Nhan đồng ý rồi dùng tay nhéo má Diệp Vũ Triết.



Ây nha! Bảo bối nhà cô sao lại đáng yêu, dễ thương như vậy!

……

Dưới bầu không khí ấm áp, xe đã đến khách sạn.

Sau khi lên phòng, Mục Nhan bắt đầu rửa mặt chải đầu đơn giản cho ba đứa nhỏ, sau khi xong xuôi thì để bọn nhỏ nghỉ ngơi một lát.

Nhưng hiển nhiên, bọn trẻ có quá nhiều năng lượng! Cả ba bắt đầu cùng nhau đi dạo khắp phòng.

Mặc dù trong phòng cũng có máy quay và người quay phim, nhưng về cơ bản đều được giấu kín, hơn nữa các camera này đều tập trung ở phòng khách, loại phòng riêng tư sẽ không có.

Sau khi Mục Nhan giải thích, rõ ràng thái độ của ba đứa nhỏ đối với máy quay và người quay phim có vẻ thoải mái hơn nhiều, khi phát hiện camera sẽ chuyển động theo mình, ba đứa còn trực tiếp chơi trò di chuyển và ẩn nấp.

Đồng thời, bọn trẻ tò mò cũng phát hiện trong căn phòng nhỏ còn có một chú quay phim đang ghi hình, anh cả Diệp Vũ Thánh cố ý chui vào xem tình huống bên trong.

Nhất thời, trong phòng có thêm tiếng trẻ con nô đùa, khiến căn phòng tăng thêm vô vàn sức sống.

Mà sau khi thu dọn đơn giản, Mục Nhan đang không biết làm gì tiếp theo, chuông cửa lại vang lên.

Mở cửa ra, là nhân viên công tác đưa tới nhiệm vụ đầu tiên.

Nhìn chiếc phong bì lớn, ba đứa nhỏ lập tức từ bỏ món đồ chơi camera, tò mò nhón mũi chân như muốn nhìn xem bên trong có gì.

“Ba người các con xem cùng mẹ đi.” Nhìn dáng vẻ gấp gáp của bọn trẻ, sau khi mở ra, Mục Nhan lập tức đưa tấm thiệp cứng bên trong cho anh cả Diệp Vũ Thánh.

Sau khi nhận lấy, ba cái đầu nhỏ lập tức chụm lại, Mục Nhan bắt đầu đọc nhiệm vụ.

“Xin mời quý khách đến khu phố ẩm thực Thảo Đường, một trong những con phố ẩm thực nổi tiếng nhất Thành Đô, để hoàn thành các nhiệm vụ buổi chiều. Hãy dựa theo các manh mối được đưa ra trong hình để hoàn thành nhiệm vụ, lấy gợi ý để tìm cửa hàng sẽ khai trương trong hai ngày kế tiếp.”

Mục Nhan đọc xong, ba đứa nhỏ tò mò lật tấm thiệp cứng, thấy phía sau vẽ một tấm bản đồ nhỏ, trên bản đồ còn có rất nhiều nơi cắm lá cờ.

“Mẹ, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ tìm cửa hàng!” Diệp Vũ Thánh lập tức sáng tỏ toàn bộ sự việc, cậu nói xong thì dáng vẻ như đang đợi khen ngợi.

“Em biết, nơi được đánh dấu bằng lá cờ nhỏ là nơi chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ.” Diệp Vũ Triết cũng không chịu thua kém.

Thấy các anh đã nói hết những lời mình có thể nói, Diệp Vũ Hành trầm tư một lát rồi kết luận: “Mẹ, chúng ta phải đi đến nơi đánh dấu lá cờ nhỏ này để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tìm thấy cửa hàng mà chúng ta sẽ đến.”

“Ừm, các con đều rất giỏi.” Nhìn ba đứa nhỏ nói chuyện trật tự rõ ràng, Mục Nhan không khỏi mỉm cười, sau đó cô vỗ vỗ mông nhỏ của bọn chúng: “Đi lấy cặp xách của các con đi, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Vâng.” Cả ba nghe thấy vậy, lập tức tung tăng đi lấy đồ.

Không lâu sau, một lớn ba nhỏ đội mũ giống nhau bước ra cửa, rồi lên chiếc xe do tổ tiết mục sắp xếp, bốn người đã đi đến nơi.

Vừa bước ra khỏi xe có điều hoà, hơi nóng phả thẳng tới.

Mà nơi hiện tại bọn họ đang dừng chân chính là điểm đầu tiên hiển thị trên bản đồ - Phố Vũ Hầu Từ.

Phố Vũ Hầu Từ tồn tại dựa trên miếu Vũ Hầu, ngoại trừ kiến trúc cổ kính bên ngoài, nơi đây còn có những món ăn ngon.

Lúc này, đứng ở ngã tư đường, có thể cảm nhận được mùi thơm của thức ăn bay đến, quanh quẩn nơi đầu mũi.

Sau khi ba đứa nhỏ đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, ánh mắt chúng đã bắt đầu trôi dạt về phía những quầy đồ ăn.

Đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Mục Nhan, ánh mắt ba đứa nhỏ đầy trông mong.

Hương vị này thật sự quá quyến rũ dạ dày của các bảo bối!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play