Sau khi đến hợp tác xã mua bán, Lận Xuyên bảo cô ngồi trên xe lừa đợi, còn anh đi ra dạo một vòng, phát hiện không có người của thôn họ hoặc là người liên quan đến người trong thôn, lúc này anh mới bảo Tô Tô xuống xe, sau đó mới dẫn cô đi mua sắm.

Anh rất hào sảng, một lần mua mười cân thịt, sau đó còn mua ba mươi cân bột trắng và mười cân gạo, sau khi đặt những thứ này lên xe, anh lại mua cho Tô Tô hai con gà đông lạnh, và còn mua một con vịt nữa.

Những thứ này không cần phiếu, toàn là mua từ chỗ người đồng hương. Tô Tô cảm thấy, mùa đông này cô không thiếu thịt rồi, nhưng mà mình biết làm mới được.

Mặc dù nấu mì hay nấu gì đơn giản thì còn được, nhưng nấu món ngon gì thì cô không thể, ít nhất phải học một chút mới được.

"Anh đừng mua nữa, mua rồi em cũng không biết nấu."

"Quay về anh cắt thành cục bỏ trong kho cho em, nếu em muốn ăn thì lấy ít ra nấu. Sau đó, trong nhà có ít khoai tây với bắp cải thảo, đến lúc đó anh mang qua cho em, anh tìm thêm mua cho em ít khoai lang, đến lúc đó em có đói thì lấy ra nướng một củ là có thể lót bụng rồi."

Lận Xuyên nói xong thì đi mua, sau đó mang về cho cô một túi khoai lang.

Tô Tô cảm thấy, nam xứng này có lẽ rất sợ cô sẽ chết đói trong ngôi nhà này.

Sau khi Lận Xuyên cảm thấy mua cũng kha khá rồi, anh đưa cô về nhà, năm mươi tệ còn lại hai mươi, tiền thời đại này thật sự rất đáng tiêu.

Sau khi trở về, hai người ở trong ngôi nhà nhỏ, một người chặt gà, một người thì vận chuyển đồ đạc đến một nhà kho nhỏ.

Một con gà được chặt thành ba đống nhỏ, các đống nhỏ được gói trong giấy dai và đặt trên một tấm bảng để đông lạnh. Sau đó khi đông lạnh xong thì cho tất cả vào một cái thùng to rồi dùng rèm che lại, đến lúc ăn thì chỉ việc lấy một túi ra và hầm là được rồi.

Sau khi xử lý trong những việc này, Lận Xuyên bắt đầu tay cầm tay dạy cô vợ nhỏ của mình cách nhóm lửa, cách nấu cơm, sau đó anh còn cưng chiều nói: "Nếu như em không thích tự nấu thì về nhà cha mẹ ăn là được rồi, đến lúc đó mang ít đồ qua là được."

"Ưm, chúng ta cũng đâu phải tách ra ở riêng nhỉ."

"Không tách, những thứ này là anh chuẩn bị cho em, lát nữa anh xách một túi về, cho nhà trước một chút, còn lại em từ từ ăn."

"Không, không hay lắm nhỉ?" Ăn một mình à.

"Em không giống với họ." Không chịu khổ được.

"Em gả vào gia đình anh thì phải đồng cam cộng khổ chứ." Tô Tô nắm tay thành quyền nói như xin thề vậy.

"Được được." Lận Xuyện lại lấy thêm một cục thịt cho nhà trước, sau đó nói: "Như vậy là đồng cam cộng khổ rồi."

Tô Tô lườm mắt với trời một cái, trong mắt anh, cô phải được cưng chiều bao nhiêu chứ?

Cô làm sao biết được ngày hôm đó cô dâu đã để lại ám ảnh tâm lý cho người ta lớn như thế nào, cho đến bây giờ Lận Xuyên cảm thấy cô vợ nhỏ này là kiểu chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ chảy máu, cho nên anh phải sống chết bảo vệ cô.

Nhưng anh cũng không phải nút chết, ít nhất anh không muốn tiền và những thứ họ nhận được cho tiệc cưới của họ, anh chỉ xin hơn hai mươi quả trứng cho cô vợ của mình.

Mẹ Lận cũng không soi mói chút nào, bà ấy biết ngày mai con trai phải đi, trong lòng con dâu sẽ rất buồn, để cô ăn uống nhiều thêm chút cũng không có gì, chỉ cần cô không khóc không quấy là được.

Buổi tối bà ấy còn hầm một nồi gà khoai tây, sau đó còn mời bi thư đến nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play