"Để trong nhà ướt." Lận Xuyên không hề nhìn thấy được Tô Tô ngượng ngùng, anh còn giải thích rất nghiêm túc, sau đó anh nói tiếp:
"Sáng sớm mùa đông lạnh, cho nên em không cần đến nhà trước ăn cơm đâu, để anh mang cho em chút lương thực, em có thể tự nấu chút cháo nhŸ? Hay là, chúng ta gói ít sủi cảo nha."
Anh quả thực không yên tâm để cô vợ mới cưới tự nấu ăn, cho dù củi dễ ôm nhưng trông cô yểu điệu thế này, chỉ sợ cô không biết làm gì cả.
"Sáng em không ăn cơm cũng được." Lúc trước khi học đại học, Tô Tô không thích ăn sáng.
"Không được, em gầy như vậy, không ăn thì làm sao mà được?" Tối qua vừa cởi đồ ra, anh mới biết vợ của mình gầy như thế nào, thịt đa phần đều mập ở chỗ nên mập, khụ...
Không được nghĩ đến nữa, nếu không thì sẽ khó xử.
Tóm lại, có một loại gầy gọi là chồng bạn cảm thấy bạn gầy.
Tô Tô chỉ có thể bị ép thừa nhận mình gầy, sau đó vào nhà học dùng nồi nấu cháo như thế nào.
Cô cảm thấy không khó, chỉ là không có thức ăn gì cả. Lan Xuyên cảm thấy ở sau nhà không có làm gì cả, vợ của mình sợ là phải chịu đói.
Không còn cách nào khác, anh quyết định gói ít sủi cảo.
Mặc dù bột mì với thịt đều đắt, nhưng vì không để cho cô đói, chỉ có thể làm như vậy thôi.
Ai bảo anh xót chứ, sợ cô mới sáng sớm dậy, mặt còn đỏ ửng, chạy tới nhà trước sẽ lạnh cóng mất.
Nghĩ cái gì thì làm cái đó, vừa hay đến công xã tiễn vài người họ hàng này, thuận tiện có thể để vợ của mình ở nhà một cách thoải mái, và anh mua ít bắp cải thảo về. Trong nhà vẫn còn ít thịt, như thế gộp chung với nhau cũng có thể gói thật nhiều sủi cảo thịt lợn bắp cải.
Vốn dĩ mẹ Lận giữ thịt lại để dành Tết ăn, nhưng con trai xót vợ thì bà ấy cũng chỉ có thể để mặc anh làm.
Cả nhà nhồi nhân gói sủi cảo với tốc độ cực kỳ nhanh, không tìm thêm một người ngoài nào, một đêm gói được rất nhiều.
Vì kết hôn nên Tô Tô được nghỉ phép năm ngày, và mẹ Lận cũng biết chuyện Lận Xuyên phơi khăn trải giường, vì thế bà ấy xem cô là một cô vợ bị ngược đãi cả một đêm, ngoại trừ gói sủi cảo ra, bà ấy không cho cô làm bất cứ việc gì nữa.
Đợi gói sủi cảo xong, tối về nhà nhìn thấy Lận Xuyên móc từ trong túi ra một gói bọc bằng giấy đai, sau đó anh đổ nước nóng, lấy đồ trong gói bọc ra và bỏ vào nước. Đỏ đỏ, nhìn trông hơi giống đường đỏ...
Một người đàn ông như anh, có cần phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy không?
"Nhân lúc còn nóng, em mau uống đi." Lận Xuyên đưa bình tráng men cho cô, sau đó đặt gói đường đỏ lên chiếc tủ nhỏ trong bếp và nói:
"Nếu anh không có nhà, lần sau em tự lấy uống nha."
"Ưm." Mặc dù xui xẻo, nhưng con người anh cực kỳ tốt.
"Tô Tô, sang năm đến quân đội thăm anh được không? Hay là, em qua đó làm việc?"
"Được đấy, thật ra em làm ở đâu cũng được." Nơi có anh mới xem là nhà mà.
Nhìn thấy cô ngẩng đầu với ánh mắt tìm chỗ dựa, Lận Xuyên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như bị trăm bàn tay nhỏ cào, cuối cùng anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó dùng đầu lưỡi quét nhẹ một cái, ngọt ngào, ngọt đến béo ngậy.
Không ngờ hôn môi thôi đã đã như vậy, hôm qua chỉ lo nhìn cô, sau đó thì nghĩ làm chuyện chính, kết quả không có thời gian đi thưởng thức đôi môi nhỏ này. Mặc dù không có làm gì, nhưng hôn một cái cũng không lỗ.
Tô Tô không ngờ sau khi kết hôn anh lại thẳng thắn như vậy, vốn dĩ cô còn nghĩ anh sẽ phải đắn đo một thời gian nữa đấy.
Dẫu sao thì trong sách viết rằng, sau khi kết hôn với nữ chính, anh chỉ ám thị nắm nhẹ bàn tay đối phương, nhưng sau khi bị nữ chính hất ra và không cho anh đụng vào nữa, thì anh thật sự cũng không đụng vào cô ta lần nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT