Anh ta vẫn còn muốn nói gì đó, dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình, anh ta cảm thấy người anh em họ này của mình tuyệt đối không biết nói chuyện. Nhưng mà anh ta không ngờ đối phương lại nói:
"Rốt cuộc là ai khiến ai khó coi? Anh nghĩ sao, trong đám cưới của tôi, cô ta lại ở bên cạnh khóc lóc, ai không biết còn tưởng tôi ức hiếp cô ta nữa đấy. Các người làm chuyện hư hỏng gì còn không rõ sao, đừng đến chỗ tôi mắng chửi."
Lần đầu tiên Lận Đông Hà nhìn thấy Lận Xuyên khó đối phó như vậy, anh ta bất giác chau mày nói:
"Cô ấy làm gì có khóc?"
"Anh xem mọi người đều mù chắc, có cần tôi tìm vài người đến làm chứng không? Tôi kết hôn, cô ta chạy đến đây vừa khóc vừa cười vừa gây rối, xem gia đình chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?
Tôi thì không sao, nhưng dám khiến vợ tôi chịu phải chút ấm ức nào thì không được. Các người liệu đó mà làm, nếu như còn có một lần nữa, đừng trách tôi làm ầm lên tới chỗ bí thư, để ông ấy xử lý, xem thử cô ta làm như thế có hợp tình hợp lý không."
Lận Xuyên liếc nhìn Lận Đông Hà một cái và cười giễu, nói:
"Vội vàng hấp tấp nịnh nọt, sinh viên đại học người ta có thể để ý đến người nhà quê như anh mới lạ, cẩn thận bị chơi một vố không còn gì cả. "
"Cậu, cô ấy không phải là loại người như thế." Lận Đông Hà đỏ mặt, ngoài ra anh ta còn phát hiện mình có chút nói không lại Lận Xuyên.
"Cô ta là loại người như thế nào, tôi rõ hơn anh.
Còn nữa, người phụ nữ đó của anh là con gái, thế vợ tôi không phải sao? Cô ấy nhỏ tuổi hơn người phụ nữ đó nhiều, tôi không muốn cô ấy bị các người giở trò đâu.
Đừng tưởng rằng tôi không có ở nhà thì các người có thể nghĩ cách chơi vợ tôi, cẩn thận tôi về đánh chết các người.
Đúng rồi, cái vật ghi âm kia tôi cũng mang đến quân đội, không cần nghĩ cách lấy lại đâu."
Quả thực lúc trước Lận Xuyên không có nói nhiều như vậy, nhưng hôm nay uống rượu vào, cái miệng này không đóng lại được.
Anh dạy dỗ cho Lận Đông Hà một trận thì đẩy anh ta sang một bên, sau đó bỏ tay vào túi quần và quay lại nhà sau.
Anh vừa vào thì Lận Hải chạy đến trước mặt anh tố cáo hai người anh họ kia, Lận Xuyên chau mày lại nói:
"Em đứng trông trước cửa, còn tiểu tử nào dám vào phòng chị dâu em thì em đánh cho anh."
"Hôm nay đánh được sao?" "Đánh người mà còn chọn ngày à?"
"Cũng, cũng đúng."
Sau đó Lận Hải liền chạy đến trước phòng Tô Tô canh cửa, đúng là có vài tiểu tử trong thôn muốn đến xem cô vợ nhỏ của người ta, nhưng đều đã bị Lận Hải đuổi chạy mất rồi.
Nhìn thấy khách khứa lần lượt quay về rồi, chỉ còn đám đàn ông ở sân trước còn đang uống rượu trò chuyện.
Nhà sau cơ bản đã dọn dẹp xong rồi, mẹ Lận tìm Lận Xuyên và nói:
"Tần Duyệt Duyệt đó đem vài quả trứng gà đến, mẹ bảo Lận Hải trả lại rồi, tiện thể mang cho cô ta bát đồ ăn, xem như là đáp lễ cô ta rồi. Gia đình chúng ta không ăn hời của cô ta cái gì, số tiền nhiều năm như vậy xem như cho chó ăn rồi."
"Manh đồ ăn gì? Trứng gà cũng cứ nhận đi, xem như con bỏ tiền ra mua."
"Thằng nhóc này..."
Mẹ Lận có chút bất lực, nhà họ Lận họ ở trong thôn này có hai hộ, người ta sợ bị lăng mạ, cho nên mấy chuyện tình người này bà ấy vẫn làm rất tốt. Bà ấy sợ người khác soi mói tìm lỗi sai, nhưng nghe con trai nói như thế, hình như gia đình mình cũng không có làm gì sai để người ta nói.
Thật ra Lận Xuyên đang nóng lòng về phòng, nhưng mà mấy bàn ghế này cũng phải dọn dẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT