"Gọi vợ cũng vô ích, anh phải đưa hồng bao mới có thể đón người đi được."
Lận Giang cười khì khì, dù sao thì trong nhà cũng chuẩn bị rồi, cầm tiền rồi cậu bé có thể dẫn các bạn nhỏ đi, một người được vài đồng, đến lúc đó mua kẹo ăn.
Lận Xuyên nói:
"Được, em mở cửa ra rồi anh đưa hồng bao cho em."
"Mở cửa ra trước, nhưng người không được vào."
Lận Giang vẫn chưa chơi đủ, cậu bé định sau khi nhận được hồng bao, sẽ làm khó anh cả mình thêm chút nữa.
Nhưng vừa mở cửa ra thì tiếc đứt ruột, làm sao cậu bé lại có thể quên sức mạnh kinh người của anh cả chứ, đám nhóc như chúng hoàn toàn không giữ được cửa đâu.
Không những không giữ được mà còn nhìn không được nữa, anh vào liền thản nhiên đi đẩy hết chúng ra, sau đó cậu bé nhìn anh cả trừng mắt mà liền sợ hãi.
Lận Xuyên vẫn đưa hồng bao vào tay cậu bé, sau đó nói: "Đi chơi đi." Ý là không còn chuyện của em nữa, mau tránh đi.
Lận Giang chỉ có thể nhìn chị dâu mới ra lò một cái rồi đi ra ngoài, sau đó Lận Xuyên bước hai bước lớn đến bên cạnh Tô Tô.
Hôm nay cô đẹp thật, yết hầu anh bất giác di chuyển, sau đó đưa một cành hoa được thắt bằng khăn quàng cổ tới trước mặt cô và nói: "Tặng em."
Đây là quà đấy, hơn nữa còn làm thành hoa.
Thời đại này làm gì có kiểu hoa tươi đó, hơn nữa vụ mùa cũng không cho phép. Cho nên, anh mua quà làm thành hoa để tặng cô thì cũng xem như có lòng rồi.
"Cảm ơn." Tô Tô đưa tay ra đón lấy, cô ngồi trên giường, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.
"Chụp ảnh, chụp ảnh thôi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Có một người đàn ông lạ mặt đi vào, anh ta cầm một chiếc máy ảnh trông có chút cồng kềnh, sau đó tạo thế nói: "Cô dâu chú rể ngồi ngay ngắn vào, tôi chụp đây."
Lận Xuyên ngồi xuống bên cạnh Tô Tô, hai người cùng nhìn về phía trước.
Lúc này mà có thể chụp ảnh thì đúng là không dễ dàng gì, đặc biệt là kiểu chụp hình tại gia này.
Xem ra, đây là người mà Lận Xuyên tìm đến.
Đợi sau khi chụp xong, Lận Xuyên nhỏ tiếng nói: "Đây là chiến hữu của anh, đặc biệt đến đây chụp vài tấm ảnh đấy."
"Thế lát nữa chụp cùng với bác gái và mọi người đi." Kiểu bức ảnh gia đình.
"Được." Lận Xuyên nói xong thì xuống giường, sau đó đưa tay bế Tô Tô lên.
Tô Tô không ngờ tiến triển nhanh như vậy, cô giật mình liền ôm lấy cổ Lận Xuyên. Nhưng mà lúc này tia sáng chớp lên một cái, người đàn ông lạ mặt kia cười, nói: "Tấm này rửa ra nhất định sẽ rất đẹp."
Lận Xuyên cũng không lên tiếng, nhưng nhìn mắt thường có thể thấy được tai anh đang đỏ lên, khoé mắt cũng đỏ, không lâu sau thì đổ mồ hôi.
"Em nặng lắm sao?"
Tô Tô cảm thấy mặc dày như vậy, cộng thêm cân nặng của mình, chắc là rất nặng.
Nhưng mà nhớ lúc trước anh cống mình từ trên núi xuống, không thấy tốn sức như thế bao giờ.
"Không, không nặng."
Lận Xuyên làm gì mà bế không nổi, chẳng qua là anh căng thẳng thôi, cô gái mình thích bây giờ nằm trong vòng tay mình, làm sao không căng thẳng cho được. May mà anh lập tức bình tĩnh lại, bế cô đi ra phía ngoài, bước đi cũng khá vững vàng.
Cô dâu không cần phải quen biết tất cả mọi người, không cần chào hỏi với người khác, cô chỉ cần thẹn thùng là được rồi. Mặc dù Tô Tô chưa làm thế bao giờ, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn thấy rồi, cho nên cô ngoan ngoãn dựa mặt vào bờ ngực của Lận Xuyên, không nhìn ra ngoài. Sau khi đến nhà họ Lận, cô được đặt xuống nên trong phòng, mặc dù ở đây có rất nhiều người vây quanh, nhưng đa số họ đều biết điều và ra bên ngoài đứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT