Mẹ Lận vô cùng thỏa mãn, hiện giờ chỉ chuyên tâm ở sân sau trông đứa bé là được, có đôi khi ôm cháu nội tới sân trước xem việc kinh doanh, phát hiện con dâu đúng là có năng lực.

Mới mở cửa hàng bán lẻ nửa tháng, một ngày cửa hàng có thể tích cóp được hai ba mươi tệ.

Đừng coi khinh hai ba mươi tệ này, tích tiểu thành đại.

Khi bọn họ ở thôn một năm đều không thấy được nhiều tiền như thế, cho nên đã tương đối không tệ.

Hai vợ chồng già vô cùng hài lòng, hơn nữa mỗi tháng bọn nhỏ đều cho bọn họ chút tiền cũng đủ tiêu dùng.

Chẳng những đủ để tiết kiệm, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Mà Tô Tô giúp mở cửa hàng bán lẻ xong thì cảm thấy không có việc gì làm, hiện giờ cha Lận không cần cô dạy cũng có thể làm tốt mọi việc, mà hiện giờ cô rảnh rỗi đều phiên dịch giúp người khác một chút, sau đó tích cóp ít tiền.

Lúc này rất khó có phiên dịch, đặc biệt là ít sai lầm còn có kinh nghiệm.

Tô Tô rất nổi tiếng trong phương diện này, hơn nữa trước đây cô là giáo sư đại học, cho dù hiện giờ bị sa thải nhưng thanh minh ra xong, không ít người sẽ tới tìm cô.

Thời đại này phát triển rất nhanh, sau đó quốc gia còn mạnh mẽ tiến cử đầu tư bên ngoài.

Muốn người nước ngoài tiến vào đầu tư tiền, sau đó phương diện phiên dịch cũng ắt không thể thiếu.

Gần đây Tô Tô phát hiện, tuy không thể phát tờ đơn khắp nơi nhưng mỗi lần phiên dịch xong lưu lại số điện thoại của mình.

Như vậy người tìm cô sẽ không gọi tới trường học nữa, trực tiếp liên lạc với cô.

Hôm nay, cô nhận được một nhiệm vụ phiên dịch nên qua đó.

Hai bên một bên là đại diện của phía chính phủ, bên khác là sản nghiệp điện tử quan trọng của quốc gia nào đó.

Bọn họ đi tới nơi này xong cảm thấy tương đối bất mãn đối với sản phẩm điện tử lạc hậu ở nơi này, thậm chí vì không có nhân tài ở phương diện này mà không muốn đầu tư.

Tô Tô cũng coi như là nhân sĩ yêu nước, dù sao sống trong quốc gia ở trong sách một thời gian dài như vậy, vì thế khiêu khích nói:

"Không biết công ty của các ông có thể sản xuất ra loại sản phẩm này không?" Sau khi nói xong, cô lấy di động của mình ra.

Hiện giờ di động có thể nạp pin, nhưng bởi vì không có tín hiệu vẫn luôn nhàn rỗi.

Cô chỉ lấy ra đùa nghịch một lát, đối phương nhìn thấy đôi mắt sáng rực muốn nhận lấy nhưng Tô Tô lại cho vào túi.

"Đây là tài sản của quốc gia tôi, chẳng qua vì nhà xưởng tan chúng tôi tạm thời chưa tìm được nhân tài, nhưng dù sao sớm muộn gì quốc gia của chúng tôi cũng tìm được nhân tài."

Ngụ ý không phải không có nhân tài, đồ vật bọn họ sản xuất có nhiều thứ tốt hơn của bọn họ, chỉ tạm thời không tìm thấy mà thôi.

Nhưng mà đối phương đã từ chối xây xưởng cho bọn họ, cho nên chỉ nói là trở ve thương lượng một chút lại định.

Nhưng mà đồ Tô Tô lấy ra, không thể nghi ngờ đã đánh vào mặt cao cao tại thượng của bọn họ.

Sau khi đám người đi rồi, Tô Tô thu hồi tươi cười của mình, cảm thấy có đôi khi quốc gia yếu thật sự dễ bị khinh bỉ.

Nhưng mà đúng lúc này, một người đàn ông đứng trước mặt cô nói:

"Chào đồng chí Tô, tôi tên là Đàm Phong Tường, là nhân viên kỹ thuật của xưởng TV ở thành phố A, chuyên sản xuất mạch điện điện tử. Những lời mà cô mới nói với bọn họ tôi cũng hiểu một chút, có thể cho tôi xem đồ trong tay cô được không?" Vừa nghe thấy cái tên này Tô Tô ngẩn ra một lát, tuy trong sách chỉ nhắc mấy câu, nhưng cũng biết lợi hại của người này.

Bởi vì khi hậu kỳ nữ chính muốn khai thác thị trường ở thành phố A, nhưng vì không đả thông được quan hệ với một người tên Đàm Phong Tường cho nên căn bản không thể đi vào, chuyện này khiến cô ta sầu hỏng.

Mà nam chính muốn đả thông quan hệ với anh ta, đều bị từ chối một cách vô tình.

Sau đó nam chính tương đối cứng rắn tìm hết lần này tới lần khác, cuối cùng thật sự khiến Đàm Phong Tường này cảm động, do đó hai vợ chồng bọn họ đi lên con đường hiển vinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play