Còn bên con gái nuôi bà ấy cũng coi như hết lòng, ai bảo cô ta không tự mình cố gắng.
Có đôi khi làm phụ nữ cũng không thể quá nổi bật, nhưng cũng không thể quá nhát chết.
Sáng sớm hôm sau, cô vợ nhỏ Hình Nhã sớm tới nấu cơm.
Sao mẹ Lận để cô ấy làm, mình đã chuẩn bị tốt một bàn đồ ăn.
Nhưng mà vì người quá nhiều cho nên để hai bàn, ăn cơm sáng vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa đứa bé vẫn luôn vươn tay lấy đồ ăn, Tô Tô cảm thấy mình ăn một bữa cơm y như đi đánh giặc.
Cũng may Lận Xuyên nhận lấy đứa bé, cuối cùng cô cũng có thể an ủi dạ dày mình một chút.
Ăn cơm xong mọi người bàn bạc chuyện trở về, dù sao đều xin nghỉ tới đây.
Lận Hải gật đầu, nói: "A Nhã em nói xem?"
Biểu hiện sợ vợ điển hình, nhà họ Lận này không có một người đàn ông có thể thẳng lưng.
Nhìn hai đứa bé xem, tuy hiện giờ còn chưa rõ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ học theo.
Đang nghĩ ngợi, Lận Giang nói: "Chị dâu hai, chị dâu cả không sinh cháu gái, hay là chị sinh đi."
Kết quả bị mẹ Lận tát đập vào bàn cơm.
"A Nhã à, đừng nghe nó nói linh tỉnh." Cả đám không coi chị dâu ra gì, đâu có ai kết hôn ngày đầu tiên đã đòi chị dâu cháu gái?
Tô Tô thì lập tức nở nụ cười, dù sao có người giống như mình bị đuổi theo đòi cháu gái, nên cô thấy rất vui.
Hiện giờ Lận Hải cũng biết, cậu cũng không dám đòi con gái với Hình Nhã, cho nên chỉ có thể cười nói:
"Trai gái đều được cả."
"Vậy anh tự mình sinh đi." Hình Nhã đỏ mặt nói.
"Đúng vậy, muốn cháu gái đòi anh hai em, để cậu ấy tự sinh." Tô Tô ở bên cạnh ủng hộ cách nói của Hình Nhã."
"Anh hai em cũng muốn, em sớm đã đòi với anh ấy, còn phải đòi anh cả em.. Nhưng không dám." Hiện giờ Lận Giang hoạt bát hơn nhiều, chủ yếu là biết mấy chị dâu không tệ, không giống như Tần Duyệt Duyệt rất dễ ở chung.
Cho nên cậu nói chuyện cũng không cố ky nhiều như thế.
"Ăn cơm cũng không chặn được miệng em." Lận Xuyên quát một tiếng, sau đó hai em trai mới thành thật ăn cơm. An cơm xong thì chuẩn bị về nhà lấy đồ, thật ra cũng không có gì, làm ra vẻ chút thôi.
Lần này đều là người nhà mình, cảnh vệ lái xe, Lận Xuyên ngồi bên cạnh.
Tô Tô ôm đứa bé ngồi phía sau, có đôi khi cô mệt Hình Nhã và Lận Hải đều có thể giúp chiếu cố.
Đám người đi rồi mẹ Lận mới nói: "Ông à, hay là đợi bên bọn họ chuẩn bị xong, chúng ta cũng qua đó."
"Con nhất định sẽ thi đỗ đại học X, đến lúc đó cả nhà chúng ta qua đó làm người thành phố." Lận Sơn nói.
"Được đó được đó." Lận Giang ở bên cạnh trả lời.
Cha Lận nói chuyện vẫn còn mơ hồ, nói: "Xem tình hình đi."
Cơ thể của mình không làm được việc gì nặng, Lận Giang và Lận Sơn đều đang đi học, thành tích học tập tạm được, thật sự không muốn để bọn họ làm nông trồng trọt.
Đến lúc đó thật sự không còn cách nào, vậy thì đến thành phố đi.
Đừng để đến lúc đó con trai đều ở bên đó, hai bọn họ ở làng làm gì cũng không vui.
Người một quyết định là đợi, dường như tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Chỉ một lát sau, thấy Lận Đông Hà dẫn theo Tần Duyệt Duyệt cũng muốn trở về, nhưng mà hai chiếc xe lừa đi qua đều không chở bọn họ.
Tuy phía trên có nhiều người, nhưng mà thêm hai bọn họ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà quả phụ họ Kiều ngồi trên xe nói:
"Ai da, đây không phải là Tần đại tiên sao, chúng tôi đều là phàm phu tục tử không xứng ngồi cùng một chiếc xe với cô, các cô đợi xe sau đi."
Sau đó chiếc xe lừa này cũng đi qua.
Lận Đông Hà nhìn thoáng qua Tần Duyệt Duyệt, đột nhiên có một loại ý nghĩ.
Đó chính là mình cũng là phàm phu tục tử, mà Tần Duyệt Duyệt là tiên tử cao cao tại thượng.
Cho dù anh ta thay đổi thế nào, dường như cũng không thay đổi được sự thật này.
Xuất thân của anh ta thay đổi, giá trị con người thay đổi, rốt cuộc là còn chỗ nào không xứng với cô ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT