“Anh ta làm việc giúp tôi tôi cũng đã cảm ơn, nhưng mà quả phụ họ Lâm này không trông chừng chồng mình để anh ta ra ngoài uy hiếp xã hội vốn là làm không đúng, nếu tôi là cô ta đã trông chừng chồng mình thật kỹ, tránh cho chết không có chỗ chôn.”
Rầm, bàn trước mặt Lận Xuyên bị anh hất đổ.
Sau đó đôi mắt anh đỏ đậm nói:
“Cô lặp lại lần nữa? Con mẹ nó không biết cái gì dựa vào cái gì nói Lâm Đại chết không có chỗ chôn? Cậu ấy là liệt sĩ biết không, liệt sĩ. Cô cho rằng cậu ấy muốn kết hôn ngày hôm sau là đi à, đó là yêu cầu của quốc gia. Cậu ấy... Cậu ấy bị kẻ bắt cóc đâm loạn chết xong thì bị thiêu, thi cốt không được đầy đủ. Đúng vậy, cậu ấy chết không có chỗ chôn, nhưng mà những chuyện này đều vì quốc gia này. Bởi vì không thể công khai thân phận cho nên đến bây giờ cậu ấy còn chưa chứng thực được thân phận, nhưng rất nhanh thi cốt của cậu ấy sẽ tiến vào nghĩa trang liệt sĩ”
Tần Duyệt Duyệt sợ tới mức không dám nói câu nào, cô ta không ngờ tới sẽ là như vậy.
Cốt truyện lập tức xoay ngược lại, trên mặt mọi người vừa rồi còn khinh bỉ người ta lập tức lộ ra ánh mắt đồng tình.
Tiểu quả phụ đột nhiên khóc ra, nói;
“Chẳng trách khoảng thời gian trước sẽ có người tới đưa tiền, tôi cho rằng số tiền đó đều là tiền không rõ ràng cho nên không dám tiêu, hóa ra, hóa ra là anh ấy dùng mạng để đổi lấy”
Người kéo cô ấy đột nhiên buông lỏng tay ra, người què đi tới bên cạnh cô ấy ngồi xổm xuống nói: “Đừng khóc.”
Mà Tần Duyệt Duyệt cũng biết, lúc này chỉ sợ hình tượng của mình ở trong thôn đã bị phá hỏng, cô ta giống như vai hề nhảy nhót chỉ sợ luôn bị người ta nhạo báng.
Cô ta vì vãn hồi cũng có chút tâm trạng muốn người khác bị khinh bỉ như mình nói:
“Nếu chồng cô ta là liệt sĩ, thì nên luôn ở vậy vì anh ta.”
“Lúc trước cô ly hôn với Lận Đông Hà chưa tới một tháng đã có bạn trai, Lận Đông Hà còn chưa chết đâu, sao cô không tuân thủ?” Tô Tô lạnh lùng nói.
Lận Xuyên nói:
“Quân nhân, chiến sĩ, tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ của mình không hạnh phúc. Nếu bọn họ đã chết, toàn bộ di thư đều là hi vọng người phụ nữ của mình có thể hạnh phúc, không cần nhớ thương anh ta đi tìm người đàn ông khác sống thật hạnh phúc. Nếu có một ngày tôi không còn, di thư của tôi cũng là như vậy.”
Sau khi anh nói xong nhìn thoáng qua Tô Tô, mà vành mắt của Tô Tô đỏ lên nói: “Yên tâm, em đảm bảo sẽ không để anh lo lắng”
Lận Xuyên nghiêm túc gật đầu, nói: “Cho nên Tần Duyệt Duyệt, cô cút ra khỏi nhà tôi, sau này chúng tôi không chào đón cô tới đây”
Tần Duyệt Duyệt còn muốn nói gì đó, từ trước tới nay cô ta chưa từng chịu ấm ức lớn như thế.
Đặc biệt là Lận Xuyên vốn từng là chồng sắp cưới của cô ta, hiện giờ đã hoàn toàn không coi cô ta ra gì.
Nhưng mà bác gái cả đột nhiên đi tới nói: “Làm gì thế, mau trở về đừng ở chỗ này làm mất mặt.”
Sau đó cứng rắn kéo cô ta rời đi.
Sau lưng có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, quả phụ họ Kiều nói:
“Thanh niên trí thức Tần người ta là tiên nhân, trong mắt không chứa được nửa hạt cát, chúng ta là phàm nhân, vẫn nên làm chuyện của phàm nhân đi”
Sau khi nói xong, tiếp tục ăn cơm.
Mọi người cũng đều tiếp tục ăn cơm, còn có người bảo tiểu quả phụ đứng dậy ăn cơm.
Nhưng mà cô ấy lắc đầu, được người què nâng dậy xong nói: “Chúng ta đi thôi.”
Có lẽ bọn họ đã mất đi niềm tin đối với người ở nơi này, cho nên chỉ muốn lập tức rời đi.
Nhưng mà quả phụ họ Lâm vẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lận Xuyên một cái, nói: “Cảm ơn anh.”
Đã sửa lại án xử sai cho chồng cô ấy, khiến sau này cô ấy có thể ngồi thẳng làm người.
“Cố gắng sống tốt” Chiến hữu của mình mình biết, anh ta chắc chắn hi vọng người phụ nữ này sống thật hạnh phúc.
Nhưng mà, bọn họ đúng là rất thảm.
Hôm nay lịch sử không tái hiện, Tô Tô cảm thấy dường như như vậy cũng không tệ lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT