Hai người đợi thuốc cháy hết thì trở về, trên đường về đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện trong vùng núi hẻo lánh, còn có tiếng khóc của người phụ nữ.

Lận Xuyên dừng một lát đi về trước hai bước, sau đó Tô Tô cũng thản nhiên đi theo.

Chỉ thấy hai người đứng ở chỗ râm, một người là người đàn ông tướng mạo bình thường, thoạt nhìn rất thành thật.

Một người khác chính là quả phụ họ Lâm kia.

Cô ấy vừa khóc vừa nói: "Anh đừng ép em."

"Khi anh ta chưa chết em từ chối anh thì được, nhưng hiện giờ anh ta đã chết sao em còn cố chấp như vậy?"

"Em biết, nếu không nhờ có anh em đã chết lạnh chết đói trong trận tuyết to ở nhà. Nhưng mà.. Nhưng mà... Em mới thành quả phụ."

"Vậy anh sẽ đợi em cả đời."

Người đàn ông kia thoạt nhìn rất kích động, nhưng cũng không làm gì với tiểu quả phụ kia.

Chỉ có điều khi anh ta nói xong rời đi Tô Tô phát hiện chân anh ta không linh hoạt, là người què.

Mà Lận Xuyên lạnh lùng nhìn mọi chuyện, sau đó dân Tô Tô rời đi.

Tô Tô nói: "Anh trách cô ấy sao?"

"Không." Chiến hữu đã chết, còn không cho vợ người ta tìm chỗ dựa thì không có nhân đạo.

"Em cũng cảm thấy anh không nên tức giận." Hóa ra tiểu quả phụ này đã sớm quen người què kia, hơn nữa xem ra còn có tình, cho nên trong sách viết linh tỉnh không thể tin.

Nhưng gả cho Lận Xuyên còn yêu đương vụng trộm thật sự không nên, nhưng nếu chỉ lén vụng trộm với người què đối xử tốt với cô thì có thể lý giải.

Ai bảo Lận Xuyên một năm chỉ về mấy lần, được rồi, đây không phải là lý do để yêu đương vụng trộm.

Không có Lận Xuyên, không biết bọn họ có thể ở bên nhau hay không.

Ồ không, cho dù Lận Xuyên muốn cưới cô ấy cũng phải một năm sau.

Bọn họ về tới nhà họ Lận, tiệc đều tan.

Di cả và con trai đều tới, đây là lân đầu tiên Tô Tô nhìn thấy cậu Lận Xuyên, nhìn có vẻ rất thành thật.

Lần này con trai của dì cả không dám xang bậy, bởi vì Tô Tô người ta đều là mẹ đứa bé, mà Lận Xuyên còn dẫn theo một cảnh vệ lái xe về, nhìn càng không dễ chọc. Me Lan tìm chỗ ở cho bọn họ, hôm nay nhà dành cho tân phòng không có người ở.

Vợ chồng Lận Xuyên và Tô Tô còn có đứa bé ở phòng nhỏ, chen chúc một chút cũng không sao.

Mà mẹ Lận dẫn theo dì cả còn có Lận Tú Mai ở nhà chính, cha Lận dẫn theo mấy đứa con trai ở phòng tây, Hình Nhã thì ở một mình trong sân sau, người khác đều đi ra ngoài tìm chỗ ở.

Đừng nhìn Lận Hải về thôn làm hôn lễ nhưng mà chuẩn bị đầy đủ hết, quần áo mới gì đó đều có, đồ vật chuẩn bị cho Hình Nhã cũng nhiều.

Toàn bộ hôn lễ coi như là làm tốt nhất ở trong thôn.

Mẹ Lận có chút sợ Tô Tô tức giận, dù sao trước đây làm quá gấp không chuẩn bị được đầy đủ.

Vì chuyện này lúc trước còn đặc biệt tìm Tô Tô nói chuyện, Tô Tô cảm thấy cũng không có gì, dù sao lúc ấy không có tiền quyết định cũng nóng vội.

Nhưng mà hiện giờ nhà bọn họ có tiền, ngay cả đồ ăn cũng biến thành mười hai món, còn rất nhiều.

Mọi người đều đang ngồi, Tô Tô cũng ôm đứa bé tới chiêu đãi khách khứa.

Mọi người vừa mới bắt đầu ăn uống vui vẻ, thì đột nhiên nghe người bên ngoài nói:

"Bắt được một đôi yêu đương vụng trộm, mọi người mau đến xem đôi cẩu nam nữ." Ngay sau đó là tiếng cười vang, Tô Tô cảm thấy không đúng lắm.

Chỉ một lát sau, một số người dẫn một nam một nữ đi tới.

Bọn họ tương đối chật vật, quần áo trên người đều bị lôi kéo lộn xộn.

Người phụ nữ kia cố gắng giãy giụa nhưng vô dụng, mà người đàn ông kia càng bị đánh đến mặt sưng lên, ngay cả nói chuyện đều không rõ.

Mà bên cạnh là Tần Duyệt Duyệt, cô ta nhìn có vẻ rất cao thượng.

Giống như trong sách viết, chẳng qua tình huống này xuất hiện sớm hơn một năm.

Không biết là vì nguyên nhân gì, bọn họ lại bị bắt được.

Chẳng qua tiểu quả phụ còn chưa phải vợ Lận Xuyên, mà người què kia và cô ấy dường như không coi là yêu đương vụng trộm đúng không?

Chẳng lẽ người què này, là người đã có vợ?

Đang nghĩ tới đây, bọn họ đã bị đẩy tới trước bàn tiệc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play