Tần Duyệt Duyệt thật sự được phân công việc, nhưng được phân tới xây dựng bảo vệ môi trường, tuy không phải đi quét đường nhưng cũng cảm thấy rất hạ giá, cho nên trực tiếp nghỉ việc và đi làm việc khác.

Lận Đông Hà cũng ủng hộ cô ta, cho nên mọi thứ của cô ta đều là dựa vào chồng mình từng bước đạt được địa vị, căn bản không phải tự lực cánh sinh gì đó.

Nhưng không thể không nói, trong đám phụ nữ cô ta vẫn có năng lực.

Ít nhất thời đại hiện giờ, ít có người có được loại quyết đoán này như cô ta.

Buổi tối lái xe rất chậm, Tô Tô ngủ một lát thì cảm nhận được con trai mình tỉnh, thằng bé vừa tỉnh sẽ đòi ăn.

Làm mẹ, cho dù phía sau có người cô cũng phải kéo áo ra cho đứa bé vào, đương nhiên vẫn dùng áo chắn lại một chút.

Lận Xuyên đã quen với chuyện này, cho dù anh là người cổ hủ tới mấy cũng cảm thấy đứa bé đói bụng chỉ có thể đút như thế. Nếu không còn có thể đợi sao? Bạn đợi được nhưng đứa bé không đợi được.

Hai đồng chí nam ngồi phía sau cũng tự giác dời mắt đi nhìn chỗ khác, hơn nữa bọn họ muốn nhìn cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt lại nhíu mày, nói: "Tô Tô, sao cô có thể làm như vậy?"

"Làm sao?" Tô Tô nhìn con trai ăn hăng say thì dùng khăn tay lau bên miệng đứa bé, tránh cho sặc sữa.

Nhưng mà không ngờ tới lại nghe Tần Duyệt Duyệt nói: "Cô đột nhiên lộ ngực ra cho đứa bé bú sữa như vậy vô cùng xấu hổ."

"Cái gì?" Tô Tô tức tới mức mặt đỏ bừng, cô lộ ngực ra chỗ nào/

Mà Lận Xuyên thì đột nhiên dừng xe, anh dùng sức đánh tay lái nói;

"Lận Đông Hà, cậu dẫn theo người phụ nữ của cậu cút xuống đi. Lại đi thêm một cây nữa chính là huyện thành, con mẹ nó cậu đi xe ở đó về nhà. Tôi không hầu hạ, cũng không muốn nói lời vô nghĩa với hai người."

Lận Đông Hà vội vàng giải thích: "Không, cô ấy không có ý khác."

"Vậy có ý gì? Vợ tôi cho con tôi bú sữa vì sao phải xấu hổ, hay là các người sẽ nhìn chằm chằm?"

"Sẽ không sẽ không, ở bộ đội, các chị đâu ôm đứa bé ngồi ở đại viện nói chuyện đều cho đứa bé bú như thế, bọn em tránh đi là được. Có chị dâu khi trồng trọt ở bên ngoài cũng ngồi đó cho đứa bé bú, nếu không đứa bé ăn gì." Cảnh vệ kia lập tức nói.

"Phụ nữ không có con thì biết cái gì, đợi cô có con hãy tới nói vấn đề có biết xấu hổ hay không."

Tô Tô tiếp tục cho con bú, cho dù ấm ức muốn chết nhưng cô không có cách nào không cho đứa bé bú, bạn dám đoạt đứa bé sẽ khóc chết bạn.

Tần Duyệt Duyệt nói: "Tôi cũng không có ý gì mà, chỉ cảm thấy có đồng chí nam ở đây, cô ấy không nói một tiếng đã cởi áo..."

"Cút, đừng để tôi đá hai người xuống xe." Sau khi Lận Xuyên nói xong thì mở cửa xe.

Lận Đông Hà biết tính tình của anh, mở cửa xe đẩy Tần Duyệt Duyệt xuống sau đó mình cũng cầm túi xuống xe, gương mặt âm trầm không nói một lời đi về trước.

Mà Lận Xuyên đóng cửa xe lại sau đó lái xe rời đi.

"Đông Hà, em cũng..."

"Rốt cuộc là em muốn nhằm vào Tô Tô tới khi nào? Cô ấy trêu chọc đến em chỗ nào hả? Em còn tiếp tục như thế, sẽ khiến anh cảm thấy em thật sự lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần có chút thù nhỏ sẽ tính toán chỉ li."

"Em không tính toán chỉ li với cô ta, là cô ta tính toán chỉ li với em, đã lâu như vậy đoạn ghi âm của chúng ta còn đặt ở chỗ cô ta. Nếu đều là thân thích, chẳng lẽ không thể xóa bỏ ư?"

"Chúng ta đều đã kết hôn, em để ý những thứ đó làm gì?”

"Nhưng mà, chuyện này là cô ta không đúng. Hơn nữa cuộc sống của em ở trường học khó khăn như vậy, đều vì cô ta."

"Anh hiểu rất rõ tính Tô Tô, nếu em không chọc cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ trả thù em."

"Anh nói như thế là có ý gì, anh trở nên hiểu rõ cô ta như vậy từ lúc nào thế, cô ta là vợ anh hay em là vợ anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play