Tô Tô cảm thấy rất vui, bởi vì không phải chỉ có mình cô lẻ loi một mình phấn đấu.

Nhưng không ngờ tới không biết dì Diệp thông báo cho Hình Nhã thế nào, ngày hôm sau cô ấy đã tới, bảo Tô Tô đi làm cô ấy đi trông cha Lận.

Tô Tô nói:

"Em đi cha chắc chắn sẽ ngại, em vẫn nên về nhà xưởng đi, chị đã xin nghỉ năm ngày, đợi ngày cuối cùng em đến viện cùng với chị, nếu còn phải nằm viện em lại đến trông hai ngày."

"Vậy được rồi." Hình Nhã cũng biết mình qua có khả năng cha Lận càng thêm sốt ruột, vì thế đồng ý với Tô Tô cuối tuần đến bệnh viện chiếu cố cha Lận.

Ngày hôm sau cha Lận nhìn có vẻ tốt hơn nhiều, ít nhất có thể nói mấy chữ.

"Trông... Đứa... Bé... Đừng... Tới... Nữa."

Ý của ông ấy là Tô Tô về nhà trông đứa bé đừng tới đây.

"Dì Diệp trông đứa bé giúp con, lát nữa dì ấy còn nói ôm cháu nội tới thăm cha." Tô Tô vừa lấy cơm ra vừa nói với cha Lận.

Trên gương mặt vốn âm tram của cha Lận lập tức lộ ra nụ cười, có thể thấy được với mắt thường. Dù sao từ lúc Chiến Chiến sinh ra đến nay, đến bây giờ ông ấy còn chưa gặp mặt, sao có thể không muốn gặp mặt.

"Vậy cha đừng kích động, nếu biểu hiện tốt, con sẽ cách một ngày hai ngày ôm cháu nội cha tới thăm cha."

"Ừm, ừm..." Đương nhiên là cha Lận vui vẻ, nghe được câu cuối của Tô Tô xong vẫn luôn nhìn bên ngoài, đến cuối cùng thấy được một người phụ nữ ôm đứa bé tới đây.

Nhưng mà đứa nhỏ này mặc quần áo hoa, quấn chăn.

Ông ấy không nhịn được lại nhìn ra bên ngoài, nhưng mà vì sao người phụ nữ này lại đi tới, cuối cùng còn đứng phía sau con dâu.

Ông ấy thấy con dâu còn chưa biết, lập tức ừm hai tiếng với cô.

Tô Tô quay đầu lại, sau đó cười nói: "Ai da con trai của mẹ tới, mau để mẹ ôm một cái."

Sau đó ôm đứa bé vào trong lòng.

Đôi mắt cha Lận lập tức sáng lên, sau đó Tô Tô bảo dì Diệp ngồi xuống trước, lập tức ôm đứa bé cho cha Lận nhìn.

Ông ấy biết nhũ danh của đứa bé, vì thế cố gắng nói: "Chiến... Chiến."

Tiểu Chiến Chiến còn rất nể tình, a một tiếng quay đầu nhìn ông nội mình mấy lần, không khóc, còn dùng đôi mắt ngập nước nhìn chăm chằm ông ấy, sau đó a a a không biết dùng ngôn ngữ gì.

Cha Lận thấy cháu nội mình nói chuyện với mình thì khóe miệng đều nhếch lên, sau đó cũng nói a a với đứa bé, chỉ một lát hai bọn họ đã nói mấy câu.

Khi Lận Xuyên tới đây thì thấy tình cảnh như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Anh biết tính cách của cha mình, cả đời hiếu thắng.

Hiện giờ để ông ấy nằm ở trên giường cho con dâu hầu hạ chắc chắn trong lòng không dễ chịu.

Đâu biết con trai mình sẽ dỗ cha vui vẻ như thế.

Có biện pháp, âm thầm like cho vợ mình một cái, Thường Dược Tiến ở bên cạnh cũng đẩy anh một cái nói:

"Không phải rất tốt à, nhìn xem anh gấp chưa kìa. Nhưng mà chị dâu có biện pháp, ông cụ vì cháu nội đều có thể ở lại đây thêm mấy ngày."

"Anh mới ở thêm mấy ngày."

"Nói nhầm, nói nhầm." Sau khi Thường Dược Tiến nói xong thì tới đây chào hỏi cha Lận, sau đó nói: "Chị dâu, mọi người nói chuyện đi, tôi đi tìm Linh Linh dẫn cô ấy đi thả diều, trước đây cô ấy vẫn luôn muốn đi nhưng chưa có cơ hội."

"Cái gì? Thả diều cái gì, anh muốn ra mạng người à" Tô Tô mới kịp phản ứng lại, người đàn ông này nghĩ gì thế, vợ mình mang thai vậy ma anh ta còn dẫn người ta đi chơi như vậy.

Thường Dược Tiến sờ đầu, hỏi: "Cô ấy làm sao vậy?"

"Anh chưa biết sao?"

"Gần đây cơ thể cô ấy không thoải mái lắm, hay là.. Cô ấy bị bệnh gì đó?" Vừa nói tới đây Thường Dược Tiến khẩn trương hơn.

Tô Tô nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, anh đi hỏi cô ấy đi."

"Ừm." Thường Dược Tiến trực tiếp chạy ra ngoài.

Tô Tô hoảng sợ, nhưng đừng quá khẩn trương làm ra hành động gì quá khích, vì thế nói:

"Thường Dược Tiến, Bạch Linh Linh sợ bị dọa, anh cẩn thận một chút."

"Đã biết." Thường Dược Tiến nói một tiếng càng đi càng xa.

Lận Xuyên cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Bạch Linh Linh bị làm sao thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play