"Nhà xưởng này vốn là chị dâu tôi và bạn chị ấy muốn mở, nhưng hai người không có thời gian. Hai người tới đây gây sự như vậy là có ý øì, người nhà họ Tần các người không làm gì cũng muốn lấy tiền, nghĩ hay quá nhỉ. Phi, da mặt đều dày như nhau." Lận Hải vừa nói vợ chồng Tần Thị không làm gì, còn muốn tới đập phá máy móc trong nhà xưởng, chuyện này khiến nhà xưởng dừng lại không có cách nào sản xuất.

Không thể hủy hoại luôn cả nguyên vật liệu được, cho nên mọi người không thể không ngừng tay.

Đám công nhân cũng không vui, đặc biệt là đôi vợ chồng này còn tới quấy rối, vì thế mọi người cãi nhau ầm lên.

Cha Tần y vào mình lớn tuổi, còn cầm gậy đuổi Lận Hải chạy, thậm chí còn đánh cậu hai cái.

Lận Hải khó thở, mắng:

"Đám chuột nước nhà các người, chuyên hút máu người. Anh cả tôi may mắn không cưới con gái nhà các người, quả thực coi tiền như rác hố người ta. Con gái nhà các người do vàng đốt thành à, cưới cô ta còn phải nuôi đám chuột nhà các người, con mẹ nó đúng là xui xẻo mới cưới về nhà."

"Mày nói linh tinh gì đấy, tên nhóc thối xem tao đánh chết mày không. Cả nhà mày không làm gì chỉ lấy tiền sao không nói, tao nói cho mày biết, bắt đầu từ ngày mai mày cút khỏi nơi này, nếu không tao đập cửa nhà anh cả mày, sau này đừng nghĩ chiếm tiện nghi nhà con rể bọn tao. Nếu mày không nghe, tao sẽ đi tìm thông gia, nhốt chúng mày tám năm mười năm..."

"Đủ rồi." Lận Đông Hà đi từ ngoài tới, những lời này anh ta đều nghe thấy được rõ ràng, cũng hiểu rõ một chuyện, đó chính là Lận Hải nói không sai.

Sau này cho dù sự nghiệp của mình làm lớn cỡ nào, cũng không thắng nổi nhà họ Tần muốn moi tiền, bọn họ chính là uống máu của anh ta, cho dù là lúc nào cũng không từ bỏ.

Nếu sau này anh ta thật sự công thành danh toại, chỉ sợ đến lúc đó hai cậu em vợ cũng sẽ đi theo thăng chức rất nhanh, còn là loại không làm gì cũng được hưởng.

Thật ra anh ta không để bụng nuôi thêm mấy người, nhưng mà anh ta thật sự không muốn nuôi đám người lòng tham không đáy, tìm mệt.

Vì thế anh ta bước mấy bước đoạt lấy gậy trong tay cha Tần, nói: "Đây là nhà xưởng của tôi mời hai người rời đi."

"Con nói gì thế Đông Hà, cha mẹ là cha mẹ vợ của con mà. Bọn họ bắt nạt con thành thật nhưng cha mẹ không thể nhìn nổi, ít nhất không thể để họ Tô kia vô duyên vô cớ lấy đi của con hơn 500 tệ được." Mẹ Tô xoa eo nói. "Không hề đúng."

"Cái gì?"

"Hai người không phải cha mẹ vợ của tôi, Lận Hải bây giờ em đi báo cảnh sát đi, nói chỗ chúng ta có người tới quấy rối. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi em tới quản lý nhà xưởng, anh về quê lấy chứng nhận ly hôn."

Lần này Lận Đông Hà thật sự không do dự nữa, anh ta không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi, dù sao sau khi công an tới sẽ xử lý tốt, mà chuyện sản xuất Lận Hải cũng có thể làm được.

Sao lúc này lại ly hôn?

Cha Tần và mẹ Tần đều ngẩn ra, đặc biệt là Lận Hải người ta thật sự chạy tới chỗ cửa bảo vệ nhà máy gọi điện thoại báo cảnh sát.

Bọn họ đều vô cùng sợ hãi, sau đó xám xịt rời đÌ.

Đương nhiên bọn họ đuổi theo Lận Đông Hà, nhưng không ngờ tới người ta thật sự hạ quyết tâm, trực tiếp ngồi xe bus đến ga tàu hỏa, mua vé rời đi.

Cha Tần mẹ Tần ngây ngốc, bọn họ chỉ có thể tới trường học tìm Tần Duyệt Duyệt, còn ở cửa mắng to cô ta không có năng lực, ngay cả trái tim đàn ông đều không giữ được, nói muốn ly hôn với cô ta là ly hôn ngay.

Lúc này, gần như cả trường học đều biết Tần Duyệt Duyệt sắp ly hôn. Tần Duyệt Duyệt cũng điên mất, lần trước Lan Đông Hà nói một câu muốn ly hôn cô ta cảm thấy đây là cho cô ta cơ hội xuống bậc thang, đâu biết lần này thật sự muốn ly hồn.

Như vậy sao được, nếu ly hôn cô ta sẽ không còn gì nữa.

Cho nên cô ta mặc kệ cha mẹ mình chạy vội về nhà, nghĩ cho dù về thôn cũng phải cầm theo quần áo.

Đâu biết Lận Đông Hà người ta đã hạ quyết tâm, sẽ không mang thứ gì cứ trở về như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play