Sau khi tiến vào tự giới thiệu một lát xong, nói:

"Tôi từng chăm hai đứa bé, một đứa là của tôi, một đứa khác là nhà em trai tôi. Hiện giờ chúng nó đều vào đại học, sống ở trường. Chồng tôi đi làm ở bộ phận liên quan chủ nhật trở về, đến lúc đó các cô có thể tự mình chăm sóc đứa bé không? Trừ chuyện này ra tôi cũng không còn chuyện øì làm, cho nên có thể ở nơi này lâu dài cũng không có vấn đề. "

"Hai đứa nhỏ đều vào đại học, vậy bà đúng là lợi hại." Tô Tô rất bội phục người phụ nữ kiên cường như thế.

Mẹ Lận thích nhất người có văn hóa, nghe nói người ta chiếu cố hai đứa bé tới đại học thì vô cùng hài lòng, nhân lúc đối phương không chú ý thì gật đầu với Tô Tô.

Tô Tô lập tức nói:

"Được, chủ nhật mà nói tôi và chồng tôi có đôi khi đều rảnh có thể chăm sóc đứa bé. Hai ngày nữa mẹ chồng tôi sẽ phải trở về, đến lúc đó bà có thể tới. Chúng tôi có làm giường đất ở tầng một, sợ mùa đông lạnh đứa bé, đến lúc đó bà và đứa bé ở dưới lầu được không?"

"Được, không có vấn đề gì."

"Vậy không còn chuyện gì khác ngoài chuyện này, làm phiền bà tới đây thêm một chuyến."

Tô Tô là người dễ nói chuyện, cô biểu hiện lễ phép như thế khiến dì Diệp cũng rất hài lòng, bà ấy cũng là người thích có giáo dưỡng.

Cứ thế hai bên đạt thành nhận thức chung, mẹ Lận đi mua đồ ăn.

Trong khoảng thời gian này bà ấy đã quen thuộc với chợ bán thức ăn ở xung quanh, nhưng mà bà ấy rất cẩn thận, mỗi ngày đi mua đồ ăn đều là đồ ăn thừa người khác không cần.

Dù sao Tô Tô không ăn, buổi tối chỉ có bà ấy và Lận Hải ăn những thứ này.

Tô Tô nói mấy lần bà ấy không nghe cô cũng không có cách nào, cũng may đồ ăn nấu ra cũng như bình thường, Lận Hải không soi mói.

Ở trong cảm nhận của cậu đồ ăn đã không tệ, ít nhất ngon hơn đồ ăn ở nhà xưởng.

Cơm tập thể, chính là một cơm một món ăn, có đôi khi mọi người rất đói cũng không có mà ăn.

Nhưng mà, đây đã xem như đãi ngộ không tệ.

Cũng may Tô Tô còn có bánh mì, hiện giờ da mặt cậu cũng dày, nếu không còn thì xin Tô Tô.

Nhưng mà hôm nay cậu mang đến một thứ tốt.

Đó chính là đệm lót thấm nước làm từ nguyên liệu thừa của băng vệ sinh, làm tổng cộng mười mấy cái, hỏi Tô Tô có dùng được không.

Tô Tô thực sự sợ ngây người, không ngờ tới vậy mà cậu có thể làm ra được đệm lót nhỏ thấm nước, cách tã giấy kia còn xa sao?

Cô nhìn đệm lót nhỏ kia nói:

"Thật ra nhà xưởng chúng ta cũng có thể sản xuất thứ này, như vậy không cần luôn giặt đệm giường nhỏ, còn thấm nước."

Nhìn đã thấy thích, vội vàng lấy cho đứa bé dùng.

Sau đó cô nói:

"Em có thể nghĩ cách làm thứ này thành như quần lót được không, đó chính là tã giấy. Chỗ giữa không thể quá chật, như vậy thường ngày đứa bé mặc không cần quấn lấy."

"Chị dâu, sao chị có thể nghĩ ra được như vậy, phương pháp này thật sự quá tốt. Em nghiên cứu một lát, mau chóng làm thành một cái cho chị xem."

Lận Hải vô cùng vui sướng, cậu rất thích nghiên cứu thứ mới này, mỗi lần nghiên cứu ra đều cảm thấy rất có thành tựu.

"Nhưng mà không biết hiện giờ có thể bán được thứ này không, nhưng mà chị tin sau này có thể phát triển, chắc chắn sẽ có càng nhiều bà mẹ thích thứ này."

Cô cũng thích, chẳng qua còn chưa làm ra.

Lận Hải vừa nghe thấy thế thì không thể ở nhà nổi, buổi tối đều không ở đây chạy tới nhà xưởng làm. Me Lận nhìn cậu rời đi nói: "Tên nhóc này, hấp tấp."

"Mẹ, con cảm thấy sau này Lận Hải sẽ rất khó lường. Em ấy nghiên cứu ra thứ này xong thì phải xin độc quyền, đến lúc đó là lúc em ay tích cóp tiền."

Theo thời gian trôi qua, một nhà xưởng tã giấy có khả năng nuôi sống mấy ngàn đến mấy vạn công nhân, lợi hại.

Đáng tiếc hiện giờ cô đang ở cữ, nếu không đã nghiên cứu với cậu, đến lúc đó nhà xưởng có thể thêm một sản phẩm, dây chuyền sản xuất cũng có thể tăng thêm một bộ.

Mẹ Lận nghe Tô Tô nói như thế thì cao hứng, bà ấy cảm thấy tuy hiện giờ con trai thứ hai của bà ấy không đi học nhưng mà có công dụng, hơn nữa sau này còn có thể kiếm được tiền to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play