"Không hiếm lạ cô thăm, cô có đi hay không? Đông Hà, đưa vợ cháu đi đi, sau này đừng tới đây." Mẹ Lận cũng nhìn ra được con dâu nhà mình rất ghét người phụ nữ này.

Trước đây sẽ không như thế, cho nên có lẽ người phụ nữ này lại gây ra chuyện gì.

Lận Đông Hà cũng vô cùng bất đắc dĩ, vốn không muốn dẫn cô ta tới, nhưng nghĩ mẹ Lận Xuyên tới cho nên dẫn theo nhận người thân, nhưng không ngờ tới bà ấy cũng chán ghét cô ta.

"Được rồi, em đi ra ngoài đợi anh." Sau khi Lận Đông Hà nói xong thì đưa tiền trong tay cho mẹ Lận, khoảng 50 tệ.

Sau đó anh ta nói: "Mua chút đồ ăn cho đứa bé và người lớn."

Một người đàn ông không thể vào nhà phụ nữ ở cữ, cho nên anh ta đưa tiền xong thì đi ra ngoài.

Nhưng mà bọn họ vừa đi mẹ Lận lập tức đóng cửa lại, dường như coi bọn họ là hồng thủy mãnh thú.

Tần Duyệt Duyệt tức giận:

"Anh xem nhà bọn họ không có chút lễ phép nào, chúng ta biếu nhiều như thế bọn họ không vui chút nào, đúng là quá đáng."

"Em thì không quá đáng sao? Đứa bé nhà người ta mới ôm ra, em lại nói không giống Lận Xuyên, nhìn đứa bé trong khăn thì nói người ta sinh con gái"

"Không phải là em chỉ thuận miệng nói không có ý gì khác ư."

"Tần Duyệt Duyệt, em có tâm tư gì chẳng lẽ anh không biết sao? Còn không phải là muốn ghê tởm Tô Tô nhà người ta, bởi vì cô ấy thường xuyên khiến em không chịu được. Nhưng mà người ta mạnh hơn em. Học vấn hơn em, người cũng xinh đẹp hơn em, còn toàn tâm toàn ý với Lận Xuyên. Anh thật sự hâm mộ Lận Xuyên, hiện giờ anh ấy là người thắng trong nhân sinh."

Cái gì cũng có.

"Anh, anh cũng muốn sinh con sao, bây giờ chúng ta có thể suy xét sinh một đứa." Tần Duyệt Duyệt cố ý bỏ qua lời nói có hàm ý khác của anh ta, sau đó giả làm người ngoan ngoãn nói.

Vậy mà Lận Đông Hà cười, nhưng mà tươi cười tương đối lạnh nhạt: "Như vậy sẽ chậm trễ việc học của em, thôi thì hơn."

"Lúc trước em không muốn sinh con là vì cảm thấy chúng ta tách ra ở hai nơi, nếu có đứa bé..."

"Không cần nói nữa, em nói gì anh cũng không tin. Anh phát hiện, cho tới bây giờ anh mới xem như chân chính hiểu rõ em." Lận Đông Hà cười mỉa đi vê trước, hiện giờ anh ta còn chưa xử lý chuyện tình cảm của mình, nhưng đã đánh mất ý nghĩ mua nhà ở bên ngoài.

Có tiền không bằng ném vào nhà xưởng, ít nhất tiền có thể sinh ra tiền.

Mà biểu hiện của Tần Duyệt Duyệt khiến anh ta đã không còn chút mong đợi đối với người phụ nữ này, đặc biệt là cha mẹ cô ta muốn tới đây, nghĩ tới đôi vợ chồng tham tiền kia tâm trạng của anh ta càng không tốt.

Lại nói sau khi mẹ Lận đuổi bọn họ đi vào phòng ném 50 tệ lên giường, nói: "Con đừng tức giận làm gì với người phụ nữ kia, mẹ đã đuổi cô ta đi rồi."

"Con không tức giận, nhưng mà cảm thấy Lận Đông Hà có thể nhịn tới bây giờ không dễ dàng øì."

"Mẹ thấy bọn họ đúng là trời sinh một đôi, người nào cũng xấu xa. Lúc trước khi ở trong thôn đã thông đồng với nhau, chưa kết hôn còn phá thai. Sau đó cãi nhau chuyện nhà ở, đúng là nhàn rỗi. Nói tới Tần Duyệt Duyệt kia ở quê chúng ta còn rất ngạo mạn, không phải là bây giờ chuyện gì cũng nghe đàn ông à. Mẹ dám cam đoan, nếu bây giờ Đông Hà còn ở trong thôn, e rằng cô ta đã đi tìm nhà tiếp theo rồi."

"Mẹ, có đôi khi con cảm thấy mẹ hiểu thấu nhất."

Mẹ Lận được khen ngợi đỏ mặt lên, xoay người đi nấu cháo gạo kê cho con dâu.

Nhưng mà mấy ngày kế tiếp chính là bi kịch, rõ ràng là Tô Tô không cảm nhận được tức giận, nhưng sữa vẫn ít.

Hiện giờ sức ăn của Tiểu Chiến Chiến nhỏ cho nên có thể ăn no, nhưng mấy ngày sau e rằng không được.

Mẹ Lận rất sầu chuyện này bảo Lận Xuyên mua móng heo về cho Tô Tô ăn, còn phải uống canh kia.

Tô Tô ăn còn được, vừa uống canh là buồn nôn muốn nôn.

Vì thế mẹ Lận mắng Tần Duyệt Duyệt máu chó phun đầy đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play