Nhưng mà không ngờ tới Tô Tô đi như thế cũng có chỗ lợi, đó chính là đợi đến khi mẹ Lận tới ngày hôm sau cô cảm thấy bụng đau.
Mẹ Lận sợ tới mức lập tức chạy đến chỗ lão Vương bảo vệ ở cửa bảo ông ta gọi điện cho Lận Xuyên, Lận Xuyên nhận được tin báo xong thì bất ngờ đứng dậy trong văn phòng nói:
"Con lập tức tới ngay."
Khẩn trương, anh cảm thấy tay mình đều run lên.
Đều nói phụ nữ sinh con như dạo một vòng ở quỷ môn quan, anh cảm thấy nếu Tô Tô có chuyện øì vậy có khả năng thật sự không sống nổi nữa.
Khẩn trương đến mức tông vào khung cửa, vẫn là Thường Dược Tiến thấy tình hình của anh không đúng vội vàng đi tìm cảnh vệ đi cùng anh.
Để anh tự mình lái xe thì khó mà làm được, nhìn trông rất dọa người.
Cứ thế, bọn họ lái xe tới khu gia đình của đại học X, kết quả nhìn thấy Tô Tô đang ngồi ở trong nhà bình tĩnh uống sữa mạch nha, sau đó mẹ Lận còn tự mình nấu trứng luộc trong nước trà cho cô ăn, nghe nói là cô muốn ăn.
Không khí tốt đẹp, vô cùng an bình. Lan Xuyên hừng huc tiến vào nhìn thấy cảnh trước mắt thì có chút phát ngốc, nói: "Mẹ..."
Đã nói là sắp sinh mà?
"Con đừng vội, vừa rồi con bé đau, bây giờ không đau nữa. Nhưng mà muốn ăn trứng luộc trong nước trà, mẹ đi nấu một lát."
"Được được, đừng vội." Hiếm khi muốn ăn trứng ga vậy ăn một chút đi.
Tô Tô nói:
"Anh cũng đừng vội, nhìn anh người đầy mồ hôi kìa, em cảm thấy lần sau đừng gọi điện cho anh thì hơn, nhỡ đâu anh hoảng quá thì sao?
Dù sao còn chưa tới ngày sinh, cô cảm thấy mình không có khả năng sinh.
Lận Xuyên cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, anh ngồi trên ghế cởi mũ xuống quạt gió.
Lúc này mẹ Lận vớt trứng ra cho vào trong nước, sau đó bóc một quả cho Tô Tô.
Bà ấy vẫn chưa quen thuộc cuộc sống trong thành phố lắm, nhưng cảm thấy cuộc sống của con trai và con dâu không tệ lắm, ít nhất không thiếu tiền tiêu.
Đương nhiên, bọn họ cũng không mặc kệ hai em trai còn có cha mẹ ở trong thôn.
Hiện giờ trong lòng bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất không sợ cuối năm không có lương thực ăn. Đang chuẩn bị nói hai câu với con trai, đột nhiên nghe thấy Tô Tô kêu a một tiếng, nói:
"Mẹ, con cảm thấy có chút không thích hợp, ẩm ướt."
Mẹ Lận ngẩn ra một lát, sau đó lớn tiếng nói: "Còn giật mình làm gì, mau đi bệnh viện."
Quả nhiên là người trẻ tuổi không biết nhiều lắm, may mà bà ấy tới trước, nếu không còn phải kéo dài tới khi nào mới đến bệnh viện.
Lận Xuyên cũng không hỏi lại gì nữa, trực tiếp đứng dậy ôm Tô Tô còn cầm một quả trứng gà trong tay lên xe.
Mà Tô Tô cũng rất bình tĩnh, lên xe còn không quên ăn nốt quả trứng gà trong tay, sau đó uống nước.
Cũng may Lận Xuyên mang theo ấm nước, rót nước cho cô uống.
Đợi tới bệnh viện cô mới bắt đầu đau tiếp, lần này rất đau.
Tô Tô vốn yếu ớt sau khi vào bệnh viện thì đau không chịu nổi, khóc ra.
Lận Xuyên đau lòng muốn chết, anh không nhịn được hỏi một đồng chí vợ mới sinh con xong mình phải làm thế nào.
Người đàn ông kia nhìn anh một cái nói: "Anh tiến đến bên cạnh cô ấy để cô ấy véo là được."
Dường như hiện giờ bọn họ chỉ có công dụng này.
Dù sao đứa bé là chuyện bọn họ chọc ra, dù sao cũng phải có chút trách nhiệm không phải sao.
Sau đó Lận Xuyên thành thật đi tới trước mặt Tô Tô để cho cô véo mình, vì tiện còn cởi áo ngoài ra, lộ ra cơ thể đầy cơ bắp.
?
Đã là lúc này rồi, anh còn muốn quyến rũ mình sao?
Tô Tô nâng eo nhìn Lận Xuyên, không hiểu rõ anh có ý gì.
Cuối cùng Lận Xuyên giơ một tay của mình lên nói: "Véo, dùng sức."
Tô Tô đau tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu óc cũng chậm nửa nhịp, khó hiểu hỏi:
"Em véo anh làm gì?"
Cô còn có thể cố gắng chống đỡ thêm một lát, bác sĩ bảo cô đi nhiều một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT