"Đúng là không tốt, nếu đã không tốt vì sao chỉ có hai người có thể nói mà tôi không được." Tô Tô cười mỉa nhìn Tần Duyệt Duyệt đứng một bên nói.

"Tôi không có ý đó..." Tần Duyệt Duyệt lập tức nói.

Tô Tô nói: "Cái gì mà không phải ý đó, cô thậm chí còn không cho chúng tôi cả tiền trợ cấp, ít nhất tôi còn trợ cấp cho Lận Đông Hà một ít."

"Sao lại thế này?" Lận Đông Hà cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng lắm.

Tô Tô nói:

"Người vợ tốt của anh, cô ta tới tìm tôi cảm thấy tôi và Bạch Linh Linh đã vất vả, cho nên muốn trả lại tiền cho chúng tôi, bảo chúng tôi nên làm gì thì làm thế đó đi."

Cô nhìn thoáng qua Tần Duyệt Duyệt, muốn nhìn xem nam chính giải quyết chuyện này thế nào.

Nếu anh ta không giải quyết tử tế, cô quyết giành bằng được nhà xưởng kia trở về.

Lận Đông Hà nghe xong lúc này trong lòng đã hiểu rõ, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tần Duyệt Duyệt nói:

"Em biến thành như thế từ khi nào, mấy ngày nay anh vẫn luôn cho rằng em thành thật muốn sống hạnh phúc với nhau, hiện giờ xem ra mọi chuyện chỉ là nói suông. Em vẫn là người ham hư vinh kia, không thay đổi chút nào."

"Không phải, Tô Tô đều to bụng như thế để cô ta nghỉ ngơi không tốt sao, sau này có việc gì để em làm cho anh."

Tần Duyệt Duyệt khóc lóc, nói vô cùng chân thành.

Cô thật sự nghĩ như thế, chồng mình có tiền đồ, làm nhà xưởng to như thế.

Sau này cô ta sẽ là xưởng trưởng phu nhân, còn để ý đám sinh viên nghèo kia làm gì.

Cô ta thật sự sợ nghèo, ở trong trường học có nhiều sinh viên nhìn như thế, cô ta không có tiền sẽ bị người ta chê cười ngay.

Trước đây cô ta cũng từng lãng mạn, nhưng mà đợi học đại học cô ta phát hiện có tiền trong tay sẽ tốt hơn.

Vốn dĩ cho rằng lần này Lận Đông Hà thay đổi thân phận xong mình có thể xoay người, nhưng không ngờ tới nhà họ Quan không thân thiện với cô ta, mà cô ta không dám quang minh chính đại cầm thanh danh của nhà họ Quan rêu rao trong trường học, dù sao có hiệu trưởng Quan ở đây.

Khi đang chiến tranh lạnh với Lận Đông Hà tình cờ nghe nói anh ta đang mở nhà xưởng gì đó, còn rất thành công, chuyện này khiến Tần Duyệt Duyệt vô cùng kích động. Cho dù nhà họ Quan không nhận cô ta cũng được, sớm muộn gì cũng khiến bọn họ đẹp mặt.

Vì thế cô ta dời mắt sang nhìn Lận Đông Hà, muốn anh ta làm hòa với mình sau đó nhìn quy mô nhà xưởng.

Tuy nói nhà xưởng này là ba người cùng nhau làm, lại còn làm cùng với người phụ nữ Tô Tô kia.

Nhưng mà không sao, cô ta đuổi bọn họ đi là được.

Đặc biệt là sau khi tới nhà xưởng nhìn đám công nhân nghiêm túc sản xuất, sau đó kiểm toán mới phát hiện vậy mà tiêu thụ băng vệ sinh tốt như thế, mỗi ngày có thể kiếm được bảy tám trăm, như vậy sớm muộn gì bọn họ cũng phát tài.

Nếu là như thế càng không thể chấp nhận đám Tô Tô, bởi vì số tiền này còn phải chia bọn họ một ít.

Vì thế, cô ta có ý nghĩ như vậy.

Nhưng không ngờ tới Tô Tô sẽ phản đối như thế, không sao, chỉ cần khiến bọn họ sinh lòng bất mãn sớm muộn gì cũng sẽ tan rã.

Nhưng mà không ngờ tới chính là, Lận Đông Hà sẽ nói cô ta như vậy.

Trong lòng bất mãn, còn phải dỗ người đàn ông này, trước đây đều là anh ta dỗ cô ta.

Đàn ông có tiền, quả nhiên sẽ khác biệt.

"Em nói cô ấy vất vả, vậy lúc trước cô ấy ưỡn bụng đi tuyên truyền sản phẩm, cô ấy ưỡn bụng mang đồ ăn tới cho bọn anh em ở đâu, hiện giờ đâu có tư cách nói những lời đó?" Dường như Lận Đông Hà lập tức hiểu rõ gì đó, người phụ nữ này quá tham, còn là loại hai mặt.

Từ khi anh ta về nhà họ Quan thái độ của cô ta lập tức thay đổi, trước đây thì ước gì phân rõ giới hạn với mình, hiện giờ thì ước gì lấy được nhà xưởng tới tay.

Lận Đông Hà cảm thấy mình chịu chút ấm ức cũng không sao, nhưng nếu không có Tô Tô ủng hộ và quan hệ của Bạch Linh Linh căn bản không làm được. Cho dù anh ta có dã tâm muốn nuốt nhà xưởng này, bên Bạch Linh Linh đều không đắc tội nổi, càng đừng nói bên Lận Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play