Chỉ cần Tô Tô rời khỏi nơi này, Tần Duyệt Duyệt cảm thấy cuộc sống của cô ta se càng ngày càng tốt hơn.
Con người có đôi khi đã chui rúc vào một sừng trâu thì khó mà chui ra, Tần Duyệt Duyệt chính là loại này.
Gô ta bị nhà họ Quan làm lơ, bị Lận Đông Hà làm lơ thậm chí bị Lận Xuyên làm lơ, cô ta cho rằng tất cả chuyện này là lỗi của Tô Tô, nếu không cô ta không có khả năng bị như vậy.
Hôm nay, rất có khả năng là lần cuối cùng Tô Tô xuất hiện trước mặt mình, tâm trạng của cô ta rất tốt.
Thậm chí còn nghĩ, nếu cô bị trường học sa thải nhất định sẽ không thể tiếp tục ở lại ký túc xá của giáo viên tốt như thế.
Đến lúc đó phải xám xịt quay về nông thôn làm một thôn phụ, đợi ngày nào đó mình và Lận Đông Hà cùng nhau về nhà sẽ đi xem cô trở nên ngu ngốc, tâm trạng nhất định rất tốt.
Đang đắc ý, thì nghe hiệu trưởng Quan nói:
"Các bạn học, lúc trước có bạn học lén lút tố cáo với bộ giáo dục trường học chúng ta có giáo viên không dựa theo điều lệ chế độ, không nghiêm túc đối với công việc, yếu ớt làm ra vẻ, vì thế hôm nay các đồng chí của bộ giáo dục tới xem xét tình hình. Hiện giờ mọi người có ý kiến øì cứ việc nói ra, cũng có thể chỉ ra là giáo viên nào làm loại chuyện này."
Mới đầu không có người dám đứng ra, bởi vì bọn họ đều cảm thấy không nên nhiều chuyện.
Hơn nữa từ trước tới nay giáo viên của đại học X rất chuyên nghiệp, dù sao bọn họ còn phải bình xét cuối năm.
Nhưng mà sau khi yên tĩnh một lúc lâu cuối cùng Trình Quốc Đống đứng ra, nói:
"Em tố cáo cô Tô khoa tiếng Anh, cô ấy thường có đãi ngộ đặc biệt. Đi dạy ngồi yên không cử động, ngay cả bài tập gì đó đều do các sinh viên tự mình thu. Thậm chí khi tới trường học thường che ô sợ nắng đen da, ở lớp học cũng bôi thứ gì đó lên mặt mình, hoàn toàn không coi trọng lớp học, chúng em đều có ý kiến với khoa tiếng Anh."
Sau khi anh ta nói xong có hai bạn học cũng đứng lên, còn có một sinh viên nữ cũng mở miệng.
Sau khi Trình Quốc Đống nói xong nhìn thoáng qua Tô Tô, anh ta cảm thấy chịu đả kích như vậy sẽ khiến cô coi trọng sinh viên hơn.
Nhưng mà không ngờ tới biểu cảm của đối phương lạnh nhạt, không buồn không vui, dường như cảm thấy chuyện này không có một chút liên quan tới cô.
Nhưng mà khi anh ta ngồi xuống thì thấy Tô Tô đột nhiên dời mắt nhìn anh ta, dùng khẩu hình nói hai chữ.
Ngu ngốc.
Đúng vậy, rất nhanh, anh ta thấy rõ được.
Không khỏi đỏ mặt muốn đứng lên nói rõ.
Nhưng lúc này có người đứng dậy nói:
"Trình Quốc Đống cậu đang nói gì thế, cô Tô là thai phụ, cô ấy bụng to như thế luôn đứng sẽ khó chịu không thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát sao? Cậu cho rằng là đàn ông như cậu ư. Hơn nữa hiện giờ trời nắng như vậy, có điều kiện người nào không muốn che ô, nếu tôi không cần đi xe đạp tôi cũng che ô đỡ bị phơi đen. Người ta là giáo viên còn là phụ nữ thích đẹp thì làm sao, cần giống như cậu phơi thành lừa đen mới tận chức tận trách à?”
Người nói chuyện là Quan Chấn Đông, anh ta rất có hảo cảm đối với giáo viên tiếng Anh.
Cô vừa xinh đẹp còn dũng cảm, nghe cha nói cô còn tranh được không ít mặt mũi cho quốc gia.
Cho nên anh ta nói chuyện thay cô là le đương nhiên.
Sau khi anh ta nói xong có mấy bạn học trong nhà có thai phụ biết nỗi khổ khi đứng của Tô Tô nên đứng ra nói chuyện giúp cô, mà Trình Quốc Đống không vui, nói:
"Được rồi, cho dù là cô ấy không có vấn đề gì ở trường học, nhưng mà khoảng thời gian trước cô ấy lén xin nghỉ ra ngoài tích cóp tiền là thế nào? Vì chút tiền vậy mà vứt bỏ công việc của mình và sinh viên trong trường, thì tính là giáo viên gì, nhân lúc còn sớm về nhà sinh con đi."
Sau khi nói xong câu này anh ta chú ý tới sắc mặt hiệu trưởng Quan tức tới mức đỏ lên, sau đó vậy mà Quan Chấn Đông lập tức đá văng ghế dựa bên cạnh nói:
"Mẹ kiếp, cậu biết cô Tô đã trải qua chuyện gì không mà dám nói cô ấy như thế. "
Sau khi nói xong muốn xông lên đánh Trình Quốc Đống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT