Mà Lan Hải thì nói với Tần Duyệt Duyệt luôn đứng ở chỗ đó:

"Cô còn mặt mũi tới đây nói chuyện, lúc trước khi anh hai tới gặp cô không biết vui vẻ cỡ nào, mang theo thịt, dua muối cho cô, chính vì sợ cô ăn không ngon. Nghe nói cô cần tiền, cố ý vay 30 tệ từ chỗ bí thư chi bộ. Nhưng mà trong tay anh ấy ngoại trừ tiền thuê nhà thì không còn gì nữa, ngay cả tiền ăn cơm cũng không giữ lại, vẫn là mẹ tôi nấu cho năm quả trứng gà luôn đặt trong lòng anh. Anh ấy muốn øì, không phải là tới gặp mặt cô một lần sao, nhưng cô thì hay rồi. Nói là bận chuyện tổ học tập, một sinh viên thì bận cái gì. Chị dâu tôi là giáo viên còn rảnh hơn cả cô. Hiện giờ anh hai đổi cha mẹ, có tiền, cô lại muốn đến nhà, còn ông nội bà nội, không hỏi xem loại người không biết xấu hổ như cô người ta có coi trọng hay không."

"Cậu nói linh tinh gì thế, Lận Hải, sao cậu càng ngày càng không có giáo dưỡng như thế, ai dạy cậu?" Tần Duyệt Duyệt không ngờ tới Lận Hải sẽ nói khó nghe như thế, cô ta biết mình vẫn luôn dán vào như vậy không hay lúc này mới muốn Tô Tô tạo bậc thang cho mình.

Cô là giáo viên của Quan Chấn Đông, nếu đến nhà họ Quan khuyên nhủ có lẽ những người đó sẽ đón nhận cô ta. Nhưng không ngờ tới, vậy ma Lan Hải lấy kim đâm trái tim cô ta.

Trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận, lập tức chĩa mũi mâu về phía cậu.

Lận Hải nhổ một ngụm nước bọt, nhiều năm như vậy cậu ở trong làng cũng coi như là trùm.

Từ lúc anh cả đi tham gia quân ngũ cậu ở nhà chăm sóc hai em chuyện gì cũng phải học, khua môi múa mép là không thể thiếu.

Vốn đang định cãi nhau với cô ta một trận, thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Lận Xuyên vừa thay giày vừa nói: "Gia giáo của nhà họ Lận chúng tôi còn chưa tới lượt người ngoài như cô tới nói, cút đi."

Lần này Lận Xuyên thật sự bực bội, lần trước vay tiền đã đuổi cô ta đi, vậy mà bây giờ còn có mặt mũi tới đây.

Chuyện khác không nói, mỗi lần vợ mình gặp cô ta đều sẽ tức giận.

Sau đó còn trút hết tức giận lên người anh.

Đang sống yên lành người nào nguyện ý trêu chọc ôn thần như thế.

Tuy không biết cô ta tới đây làm gì, giáo huấn em trai mình như thế cũng không thể lưu trữ.

Dám giáo huấn em trai của anh còn dám đối nghịch với vợ anh, cho nên nếu anh có thể nói dễ nghe được mới lạ. "Anh Xuyên Tử..."

"Có phải là cô không nhớ lâu hay không, tôi đã nói vô số lần, chúng ta không thân như thế, gọi tên của tôi." Lận Xuyên đứng ở trước cửa tiếp tục nói: "Cút."

Tần Duyệt Duyệt cắn chặt môi dưới, sau đó nói:

"Lận Xuyên, tuy hiện giờ chúng ta không có quan hệ thân thuộc trên huyết thống. Nhưng mà dù sao cha của chồng em cũng là lãnh đạo của anh, dáng vẻ này của anh đối với em có phải có chút không được tốt hay không?"

Tô Tô bốp một tiếng ném đũa, chuyện khác cô đều không thèm để ý, nhưng mà hiện giờ rõ ràng là Tần Duyệt Duyệt đang uy hiếp Lận Xuyên.

Cô đứng dậy, mới vừa đứng thẳng bụng hơi nhô lên đẩy vạt áo lên cao một chút.

Khi đứng thẳng tắp, bụng cô vô cùng chói mắt.

Lận Hải vội vàng tiến lên đỡ cô, nói: "Chị dâu, chị đừng để ý tới chuyện này."

Tô Tô nói:

"Sao không được tốt lắm? Cô phải nói cho rõ ràng. Cô còn chưa tiến vào cửa nhà người ta đâu đã muốn lợi dụng quyền thế của nhà họ Quan đè người, không biết người nhà bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Đừng quên, cô và Lận Đông Hà còn chưa đăng ký kết hôn đâu. Hơn nữa, vốn dĩ nhà họ Quan người ta là cùng tìm được cả con trai và cháu nội, nhưng mà cô vì muốn vào đại học mà phá đứa bé nhà người ta, không biết nếu nhà họ Quan biết được chuyện này, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"

Tới đây, cùng nhau thương tổn di,

Gương mặt Tần Duyệt Duyệt lập tức trắng bệch, hiện giờ cô ta thật sự không xem như là vợ của Lận Đông Hà.

Thật ra chuyện này không tính là gì, bọn họ đã làm rượu mừng, cô ta tin nhà họ Quan không có khả năng không thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play