Nghĩ tới hôm nay phải lấy cho Lận Hải một ít, vào nhà mở thùng thì phát hiện không thấy bánh kem, vị trí ban đầu của nó thay bằng bánh mì kiểu cũ.

Gần đây đồ ăn vặt trong thành phố đã không thiếu thốn như ở nông thôn, đang lưu hành một loại bánh mì to kiểu cũ ở thời đại này.

Vừa xốp vừa mềm, còn có chút ngọt nên được người trẻ tuổi hoan nghênh.

".." Cho nên, đồ vật trong ba lô có thể bắt kịp thời đại sao?

Nhìn kiểu quần áo của mình theo bản năng, phát hiện đúng là có chút thay đổi.

Ví dụ như quần bó trước đây biến thành quần ống rộng một chút.

Trời ạ, chuyện này không khỏi quá thần kỳ.

Cô cảm thấy mình có thể không cần mua quần áo, luôn có quần áo đời mới nhất để mặc, còn không cần phải tốn tiền.

Nhưng mà cô không nhìn kỹ, lấy bánh mì ra đưa cho Lận Hải nói: "Em cầm lấy cái này mang đi nếm thử xem."

"Bánh mì to, em nhìn thấy rất nhiều trẻ con ăn thứ này." Lận Hải cũng nhận thấy được, nhưng cậu vì tiết kiệm, cho nên vẫn luôn không nỡ mua, không ngờ tới vậy mà chị dâu trực tiếp cho cậu mười mấy cái.

"Đúng vậy, gần đây mọi người đều thích ăn thứ này, em đừng tiết kiệm chị vẫn còn."

"Vâng, em biết rồi."

Lận Hải không thể đến chơi không, bắt đầu làm một số việc của đàn ông cho Tô Tô, sau đó ăn cơm xong thì rời đi.

Cậu mới rời đi thì có người gõ cửa, Tô Tô vừa lau tay vừa đi tới mở cửa nói: "Có phải là em quên mang thứ gì hay không..."

Vừa thấy đứng trước cửa là một người phụ nữ hơn bốn mươi và một thiếu niên, thiếu niên kia đúng là Quan Chấn Đông.

Dường như Tô Tô đã hiểu rõ là có chuyện gì, nhưng cô vẫn làm ra vẻ như không biết chuyện hỏi: "Hai vị có việc gì không?"

Quan Chấn Đông lập tức giới thiệu: "Cô Tô đây là mẹ của em, bà ấy tới tìm cô hỏi chút chuyện."

", chào bà." Phụ huynh của sinh viên mình, Tô Tô lập tức nhường đường để bọn họ tiến vào, sau đó đi rót nước.

Gần đây tuy bụng cô vẫn nhỏ nhưng đứng quá lâu eo có chút chua xót, cho nên khom lưng đứng dậy xong thì dùng tay ấn eo một cái.

Quan Chấn Đông lập tức nói: "À, cô Tô cô cũng ngồi đi."

Vừa rồi thấy cô đang lau tay, hẳn là đang làm việc gì đó.

Tô Tô ngồi xuống, nhìn mẹ Quan Chấn Đông cũng là mẹ nam chính, bà ta thoạt nhìn có chút nghiêm túc, dù sao trước đây cũng từng làm việc trong đoàn nghệ thuật của bộ đôi, sau đó vì bị thương mới giải nghệ.

Thật ra Tô Tô có cảm giác không tệ đối với đôi vợ chồng này, bởi vì dù sao bọn họ cũng là anh hùng.

Ở thời chiến loạn vì sắp tham gia chiến đấu không thể không giao đứa bé mới sinh cho đồng hương nuôi nấng, nhưng mà vì đi quá gấp cho nên không hỏi rõ tên đồng hương đã rời đi.

Xong việc thì tìm rất lâu, nhưng nhà họ Lận chạy nạn rời khỏi nơi ban đầu nên bọn họ không tìm được.

Nhiều năm như thế vẫn luôn ôm áy náy đối với đứa con trai kia, cho nên sau khi biết được tin tức thì lập tức tới hỏi thăm.

"Chào cô, không ngờ tới cô còn trẻ tuổi như thế đã làm giáo viên đại học. Tôi tên Hồng Mai, là mẹ của Quan Chấn Đông." Hồng Mai vươn tay ra, từ trước tới nay bà ta ít khi thưởng thức một người, nhưng cô gái xinh đẹp trước mắt thật sự khiến bà ta có hảo cảm.

Còn trẻ tuổi, có lễ phép, tiến lùi có mức độ. Quan trọng nhất là theo như lời con trai nói, cô còn là phần tử tri thức hiếm có, hiện giờ xem ra thật sự có tu dưỡng.

"Chào bà, con trai bà học tập không tệ, là một sinh viên tốt nghiêm túc học tập." Đều làm cha mẹ, không có chuyện gì vui sướng hơn việc khích lệ con của bọn họ.

Quả nhiên Hồng Mai cười một lát, sau đó nói: "Hôm nay tới là có việc muốn thỉnh giáo cô, không phải chuyện liên quan tới Chấn Đông."

"Bà nói đi." Tô Tô bày tỏ mình đã biết.

"Tôi muốn hỏi, đứa bé cứu Chấn Đông lúc trước hiện giờ đi đâu rồi."

"Ồ, bà nói đồng chí Lận Đông Hà sao? Anh ta đã về thôn, bởi vì trong thôn đang bận chuyện cày bừa vụ xuân, anh ta là đại đội trưởng nên có trách nhiệm trong người." Tô Tô gián tiếp khen ngợi Lận Đông Hà, dù sao có thể làm đại đội trưởng trong thôn đã vô cùng ưu tú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play