"Chúng ta không đăng ký kết hôn, chẳng qua chỉ là vợ chồng giả mời tiệc rượu mà thôi."
Những lời này đả thương người nhất, Lận Đông Hà nhìn thoáng qua Tần Duyệt Duyệt như không quen biết, sau đó xoay người chạy mất.
Anh ta như người mất hồn ngồi ở ven đường, nhìn người đến người đi trong thành phố cũng không cảm thấy được nơi này có gì hấp dẫn người ta, có gì tốt hơn quê nhà mình.
Nhưng mà, Tần Duyệt Duyệt thích.
Đau khổ ôm lấy đầu mình, cảm thấy mình đúng là thất bại.
Đồng thời, trái tìm cũng lạnh lẽo.
Đột nhiên anh ta ngẩng đầu, phát hiện có một chiếc xe đang lao về phía mấy người như sinh viên.
Người khác đều né tránh, chỉ có một thiếu niên cúi đầu nhặt đồ không né tránh.
Lận Đông Hà cuống quýt đứng dậy nhào tới, ý của anh ta là muốn đẩy người kia ra, sau đó mình cứ chết đi như vậy.
Dù sao người ta là sinh viên, tiền đồ xán lạn.
Nhưng không ngờ tới, thiếu niên bị đẩy ra lập tức đứng dậy. Anh ta cũng phản ứng lại lao đảo lùi về sau, sau đó hai người ôm nhau lăn đến ven đường.
Đồng thời xe cũng dừng lại, nhưng thật ra không có người vì chuyện này mà bị thương.
Thiếu niên kia là Quan Chấn Đông, anh ta lập tức nhìn thoáng qua ân nhân cứu mạng của mình, nói: "Anh không sao chứ, thật sự cảm ơn anh... Anh."
Bỗng nhiên nhìn lên anh ta lập tức nghĩ tới ảnh chụp trên bàn ông nội nhà mình, thật sự quá giống.
Lận Đông Hà cũng đứng dậy, anh ta chỉ bị trầy da, ngoại trừ chuyện này ra thì không bị thương.
"Tôi không sao." Xoay người muốn đi, nhưng mà Quan Chấn Đông đột nhiên giữ chặt anh ta cố chấp muốn mời anh ta ăn cơm uống rượu, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng.
Tô Tô cũng không biết tình tiết đã xuất hiện, cô còn đang chuẩn bị quần áo cho Lận Hải.
Tuy đưa quà sang, nhưng mà Lận Hải cũng không thể ở bên kia luôn, cần đợi tới ngày mai mới đi.
Hôm nay cậu vẫn phải đến nhà giáo viên hàng xóm ở, đồng thời còn phải chuẩn bị gối đầu, quần áo, đồ dùng tùy thân cho cậu.
Đàn ông đều qua loa, đặc biệt là Lận Hải ngay cả đồ đánh răng cũng không có, cho nên chỉ có thể là Tô Tô chuẩn bị cho cậu ta.
Cũng may hôm nay là chủ nhật, nên chuẩn bị đều du hết.
Lại tìm mấy bộ quần áo cũ của Lận Xuyên đưa cho Lận Hải mặc, như vậy cũng không có vẻ quá keo kiệt.
Nhưng mà quần áo của Lận Xuyên hơn nửa ở bộ đội, cô chỉ tìm được hai ba bộ, còn có một bộ chỗ khuỷu tay bị cọ rách.
Đối với chuyện khâu vá thì Tô Tô không biết, cũng may Lận Hải biết làm.
Tô Tô chỉ tìm kim chỉ cho cậu, nói: "Em làm việc Ở xưởng quần áo, nếu có cơ hội thì tự mình chọn bộ đồ đẹp đẹp, không phải là chị cho em tiền sao?"
"Chị dâu, em mặc gì cũng như nhau thôi."
"Không được, hiện giờ em đã đi làm thì nhất định phải ra dáng ra hình. Hơn nữa trẻ tuổi phải mặc đẹp một chút, như vậy mới có con gái nhìn trúng em."
Câu nói này nói trúng tâm tư của Lận Hải, sau đó cậu nói: "Chị dâu chị nói có đạo lý, anh trai em mặc quân trang rất đẹp mà, lúc trước chị nhìn trúng anh ấy là vì anh ấy mặc như thế đúng không?"
"Chị nông cạn như vậy à? Chỉ, chỉ có một chút, cảm thấy anh ấy mặc quân trang rất đẹp trai." Tô Tô và Lận Hải ở bên nhau lâu dần cũng không còn ngượng ngùng, vui đùa cũng thuận buồm xuôi gió.
Hơn nữa phần lớn cũng không phải nói giỡn. Đang nói chuyện thì có người gõ cửa, Tô Tô đi mở cửa, sau đó thấy được Quan Chấn Đông đỡ Lận Đông Hà đã uống say đứng ở cửa.
"Gô Tô, chào cô, hóa ra cô là thân thích của nhà anh Lận."
"Ừm, anh ta làm sao thế?"
Tô Tô vừa định đỡ, đã bị Lận Hải cướp đỡ vào trước.
Lận Đông Hà còn đang lẩm bẩm nói: "Tôi nói với mọi người, phụ nữ đều không phải người tốt gì, trái tim cũng đen..."
Khu...
Đây là bị Tần Duyệt Duyệt kích thích đúng không?
Nhưng mà Lận Hải đã đỡ người vào nhà đặt lên trên ghế, Tô Tô lập tức cười nói với Quan Chấn Đông: "Cảm ơn cậu đã đưa anh ta về đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT