Nhưng Tô Tô hất cằm một cái, nói tiếp: “Tôi nói với cô này, mắt nhìn của cô tốt thật, sau này nhất định sẽ hạnh phúc đấy.”
Đàn ông biết dỗ dành chưa chắc đã tốt, giống như nam chính, nhìn thì quả thực không tồi, nhưng sau đó lại mang về cho nữ chính một, hai, ba, bốn, năm hồng nhan tri kỷ, đến lúc đó ngay cả ứng phó nữ chính cũng cảm thấy phiền phức.
*Hồng nhan tri kỷ (红颜知己): “红颜”(hồng nhan) chính là chỉ người con gái đẹp, người đàn ông gọi người bạn nữ giới thân thiết của mình.
Không bằng nam xứng, thành thật có trách nhiệm, đợi cô ta nhiều năm như thế, đời người có bao nhiêu cái ba năm chứ.
Điều quan trọng nhất vẫn là vô tình kết hôn. Người đàn ông này chỉ cần nữ chính không đồng ý thì sẽ không đụng vào cô ta, cưới cô vợ về mà mình mãi không ăn được thịt.
Cuối cùng thèm khát chỉ có thể bồng bế con của bạn, còn bị nữ chính hiểu lầm, không dễ gì mới giải thích rõ ràng được.
Nghĩ như thế, cô cảm thấy mình khen nam xứng như thế là không sai.
Nhưng mà Lận Xuyên ở bên lại ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng quay mặt sang một bên.
Tần Duyệt Duyệt lại liếc nhìn Tô Tô một cái, sau đó xoay người bỏ chạy mất.
Tô Tô xoa cằm, cảm giác Tần Duyệt Duyệt có phải hiểu làm mình gì rồi không, tại sao lúc này còn nhìn cô với ánh mắt như thế.
Thật ra, cô thực sự không có ý gì với nam xứng, chẳng qua là muốn họ sớm chia tay mà thôi. Không có cô ta, nam xứng nhất định có thể tìm được một người phụ nữ tốt để kết hôn sống với nhau cả đời.
Đợi người vừa đi thì cô chạy đến bên Lận Xuyên, nhỏ tiếng nói: “Anh Xuyên, anh có cảm thấy hình như thanh niên tri thức Tần không muốn gả cho anh lắm, có phải cô ấy không thích anh không?”
Đột nhiên Lận Xuyên cúi đầu xuống trừng cô một cái, nói: “Con nít con nôi, bớt xen vào mấy chuyện này đi.”
“Ầy, tôi chỉ là phân tích một chút thôi, anh lo lắng cái gì. Dù sao thì nếu con gái thật sự thích một người đàn ông nào đó, sao có thể không muốn gả cho người đó chứ, còn mong sao cả ngày được ở bên cạnh người mình thích đấy.” Thật ra cô cũng không hiểu, chỉ là thuận miệng nói đại mà thôi.