Trí nhớ của anh luôn khá tốt, hơn nữa lực đánh quá mạnh đêm tân hôn cho nên dễ dàng nhớ kỹ ngày này, mỗi tháng đều nhớ rõ.

Anh thu dọn nhà cửa xong thì tới phòng vệ sinh nhìn một lát, không có dấu vết đã tới chuyện này, chỉ có thể hỏi.

Anh rửa sạch tay, vào nhà nói: "Vợ à, anh nhớ rõ tháng này của em còn chưa tới nghỉ lễ, là chậm hay làm sao vậy?"

"Hửm?" Tô Tô đột nhiên mở mắt, nói: "Anh mới nói cái gì?"

Trong đầu giống như có tia sét nổ tung, cô đã nói gần đây luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, con mẹ nó kinh nguyệt còn chưa tới.

Mỗi tháng nó đều đúng hạn thăm hỏi cô, nhưng mà đã qua rất nhiều ngày vẫn luôn không có động tnh.

Chuyện này không thể trách được cô, gần đây cô thật sự quá bận cho nên căn bản không để ý vấn đề kinh nguyệt của mình.

"Chính là nghỉ lễ, kinh nguyệt mà em nói. Anh nhớ rõ, mùng 10 mỗi tháng, có lần chậm tới tận 12. Nhưng mà hôm nay đã là 20, em còn chưa tới." Lận Xuyên cảm thấy có phải nàng dâu của mình vì quá mệt mỏi cho nên sinh bệnh hay không, tuy anh nhớ rõ nhưng hoàn toàn không nghĩ tới phương diện khác.

Anh không nghĩ tới nhưng mà Tô Tô nghĩ tới, cô đột nhiên nắm chặt lấy cổ áo Lận Xuyên trừng anh nói:

"Lận Xuyên, nhìn chuyện tốt anh làm kìa."

"Chẳng lẽ là vì anh? Có phải vì trước nghỉ lễ làm chuyện đó nên đẩy lùi ngày thứ kia thay không?" Nếu không sao bây giờ vẫn chưa tới?

"Aa a" Tô Tô gãi đầu mình, sau đó có chút cạn lời nhìn Lận Xuyên, bổ túc cho anh một chút tri thức về sinh lý: "Chẳng lẽ anh không biết còn có một loại khả năng, đó chính là phụ nữ không tới... Nghỉ lễ, có thể là mang thai sao?"

"Cái gì?" Lận Xuyên lập tức đứng bật dậy, sau đó nói: "Đi, đến bệnh viện khám xem." Anh đi dạo trên mặt đất một vòng nói: "Không được, em ở yên trong nhà anh đi mượn xe."

Sau khi nói xong anh đi ra ngoài, một lát sau đã mượn chiếc xe đạp trở về.

Sau đó đặt Tô Tô lên trên xe, nói: "Ngồi chắc nhé."

Rõ ràng là mặt anh đầy mồ hôi, nhưng mà khi lái xe thì vô cùng cẩn thận.

Dọc đường đi trong đầu hai người đều trống rỗng, cảm thấy chuyện gì cũng không thể nghĩ ra được.

Dù sao, Lận Xuyên rất vui vẻ.

Tô Tô cũng không biết là vui vẻ hay sợ hãi, cô chưa từng mang thai nên không biết phải làm sao bây giờ.

Vừa cảm thấy kích động vì mình sắp làm mẹ người ta, mọi người đều vui vẻ.

Vừa cảm thấy có chút sớm, lúc này mới kết hôn bao lâu đã có con, hơn nữa mình mới lên làm giáo viên, sau này phải làm sao bây giờ.

Đăng ký xếp hàng, chỉ một lát đã tới lượt bọn họ.

Hiện giờ khám bệnh phần lớn là trung y, bọn họ chỉ sờ mạch phán đoán xem có mang thai hay khong.

Nhưng bình thường phải hai ba tháng mới có thể sờ ra được, cho nên đại phu kia cũng không thể chắc chắn Tô Tô đã mang thai hay không.

Nhưng mà ông ta kiến nghị Tô Tô đi rút máu làm xét nghiệm, hiện giờ có thể thông qua phương pháp này biết được có mang thai hay không trước tiên.

Vì thế bọn họ lại đi rút máu, không ngờ tới lại gặp được người quen.

Y tá Bạch Linh Linh lúc trước cùng rút máu với Tô Tô cứu Tần Duyệt Duyệt, hai cô gái gặp mặt vô cùng vui vẻ.

"Bạch Linh Linh, sao cô lại ở đây?" Tô Tô vẫy tay cười hỏi.

"À, nhà tôi vốn ở thành phố X, lúc trước từng xin điều về đây, hai ngày trước mới được phân tới nơi này. Cô thì sao, sao cô lại ở đây?"

Bạch Linh Linh cũng rất vui, cô ấy nắm chặt tay Tô Tô thân thiết hỏi.

"Tôi cũng được điều tới nơi này, không ngờ tới sau này chúng ta ở cùng một chỗ." Tô Tô lập tức quên mất chuyện chính nhiệt tình nói chuyện với cô ấy, sau đó cánh tay bị người ta kéo qua ấn lên bàn.

Ngay sau đó cô cau mày, phát hiện mình bị rút máu.

"A, sao anh lại đè tay em rút máu?” Tô Tô lập tức nổi giận trách Lận Xuyên.

"Chính sự quan trọng, kẹp chắc miếng bông này, đừng để rơi mất."

"Ừm, đau."

"Một lát sẽ đỡ hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play