Hai năm trước không mượn được tiền tới tay thì bảo cô ta hai năm không về nhà, khi sinh con thì lan truyền khắp nơi để mọi người đến cho ít tiền, nhưng lại tìm cớ không làm tiệc rượu đuổi bọn họ trở vê.
Lần này tới nói không chừng là kiếm chút tiền từ chỗ Tô Tô, cho nên mới đi lục ba lô của cô.
Đứa bé lục lọi là giả, chỉ sợ là vì tìm kiếm đồ đáng giá.
Có thể nói, người đàn ông này đúng là đánh chủ ý giống như chân tướng anh ta nghĩ.
"Chúng tôi từ nhà tới đây, các người dùng phương thức này chiêu đãi chúng tôi sao?”
Đại Cường cũng không ngờ tới vậy mà Lận Đông Hà lại mở miệng đuổi người, không phải là anh ta kết hôn sao, có muốn số tiền này hay không?
"Kết hôn là chuyện lớn trong đời cũng là hỉ sự, chiêu đãi người như anh e rằng kết hôn trong lòng đều không thuận." Tô Tô nhìn thoáng qua cả nhà bọn họ: "Trộm cắp còn có mặt mũi đứng ở đây, không sợ gặp báo ứng à."
Sau khi nói xong cô xoay người đi về phòng, tức tới mức choáng váng đầu óc không muốn nhìn thấy đám người này.
Cô vốn hiến máu xong còn chưa khôi phục hoàn toàn, ngày hôm qua lại không ngủ ngon giấc, hiện giờ cả người đều bay bay.
Vốn dĩ chỉ là một câu tàn nhẫn, đâu biết đột nhiên có một người đi xe máy vội vàng lái tới, nói:
"Đại Cường TỬ, các anh mau về nhà nhìn xem đi, tôi gặp được người thôn các anh ở ngoài thôn, nói là không biết vì sao nhà anh lại cháy, hiện giờ người trong thôn đang dập lửa."
"Cái gì?" Đại Cường không náo loạn nữa, trực tiếp ôm đứa bé dẫn theo nàng dâu chạy.
Mà Tô Tô cũng ngẩn ra, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi mà."
Mẹ Lận nói: "Lận Hải con đi theo nhìn xem..."
"Không đi, con còn phải đi ăn cơm." Lận Hải hừ một tiếng lập tức chuồn tới nhà Lận Đông Hà trước.
Mẹ Lận không có biện pháp nào, chuyện con gái và con rể làm hôm nay thật sự là không đúng chút nào.
Vì thế bà ấy nói với Tô Tô: "Con vào nhà đi, đợi lát nữa ăn cơm mẹ bảo người tới gọi con."
"Vâng." Tô Tô lập tức về phòng kiểm tra ba lô của mình một lát, những thứ cô mang theo bỏ trong ba lô cô đều biết rõ ràng.
Kết quả vừa kiểm tra thì phát hiện thiếu một cái bật lửa, còn lại thì không thiếu thứ gì.
Thật ra chiếc bật lửa kia không phải là của cô mà của một bạn học nam, khi ngồi trên xe khách anh ta sợ mình nghiện thuốc lá cho nên nhờ cô cầm giúp, khi nào đến trạm thì trả lại cho anh ta.
Cô vốn không coi thứ này thành đồ của mình.
Nhưng thật sự tồn tại, vẫn luôn đặt trong túi đồ trang điểm, nhưng mà bây giờ không tìm thấy.
Nghĩ tới nhà chị cả bị cháy, không phải là thật sự gặp báo ứng đấy chứ?
Cô kéo ba lô lên, sau đó nghĩ tới không chắc chắn tiền trong ví tiền có bị người ta động vào hay không, vội vàng kéo ra xem.
Kết quả phát hiện vậy mà bật lửa đã trở lại, rõ ràng vị trí đó vừa rồi còn trống không, chuyện này Tô Tô có thể chắc chắn.
Bị trộm còn có thể tự mình trở về ư, vậy nếu mình dùng thì sao?
Cô cầm bật lửa tới bên kia châm lửa, sau đó cố ý để nó bên cạnh bếp không nhúc nhích.
Trở về ngồi trên giường đất một lát thì Lận Hải gọi tới ăn cơm, lúc gần đi thấy bật lửa vẫn còn ở cạnh bếp, không biết buổi tối mình trở về có thể tự động trở về hay không.
Tới nhà Lận Đông Hà phát hiện món ăn nhà bọn họ không bằng khi cưới Lận Xuyên, chỉ có sáu món ăn, hơn nữa cũng ít món thịt. Nhưng mà vội vàng làm hôn lễ như thế có đồ ăn như vậy đã tính không tệ.
Là người hên nhà họ Lận, lúc này cô không thể ngồi xuống, chỉ có thể đứng một bên giúp gọi món ăn, xới cơm, có đôi khi còn rót rượu.
Những chuyện này đều là mẹ Lận dạy cô, không muốn nhìn cô bị người ta chê cười.
Mà Tô Tô thật sự rất nghe lời, không chê dông dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT