300 tệ lễ hỏi này đừng nói là trong thôn, cho dù là trong thành phố cũng là số ít.

Còn đòi cả đồng hồ, cô nhóc này đúng là đòi hỏi quá nhiều.

"Nói ra con bé cũng rất đáng thương, dù sao toàn bộ tiền lễ hỏi là cho nhà con bé, sau đó thì con bé nói muốn một chiếc đồng hồ. Nhưng mà nhà chúng tôi vì tiền lễ hỏi đã nghĩ tất cả biện pháp, tiền lương thực đều đã bán. Trước mắt, thật sự không lấy ra được tiền mua đồng hồ. Nghĩ Xuyên Tử nhà cô cũng mới kết hôn, có thể mượn đồng hồ nàng dâu thằng bé đeo lúc trước hay không, dùng xong sẽ trả lại. Đến lúc đó, chúng tôi đưa tiền mừng cưới cho con bé mua cái mới là được." Bác gái cả nhìn Tô Tô cười nói.

Thật ra cách làm này của bà ấy cũng rất bình thường, trong thôn khi không có tiền không có đồ sẽ mượn dùng cũng là bình thường.

Tô Tô cũng không chối từ, nói: "Được ạ."

Chỉ mượn đồng hồ đeo mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng mà mẹ Lận lắc đầu, nói:

"Chuyện này không được, tuy cầm làm ra vẻ đúng là rất có thể diện, nhưng mà đồng hồ của nhà Tô Tô chúng tôi người khác có thể nhìn ra được, nhà chị xong việc cũng không thể nào mua được một chiếc giống y như đúc."

"Hả?" Đồng hồ quá đắt ư?

Bác gái cả liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, cô lập tức lấy đồng hồ của mình ra.

Nhãn hiệu nước ngoài, bốn phía đều có những viên kim cương nhỏ, mặt đồng hồ cũng tương đối sáng, nhìn là biết giá cả rất đắt.

"Chiếc đồng hồ này.. Quá đẹp rồi?" Bác gái cả suy nghĩ một lát, xua tay nói: "Vậy để tôi nghĩ biện pháp khác."

"Như vậy đi, lần trước nhà chúng tôi tích góp được chút tiền, không bằng chị cầm lấy đi mua một chiếc đồng hồ?"

"Như vậy sao được, hơn nữa bây giờ cũng không có phiếu."

"Cháu có phiếu." Sau khi Tô Tô nói xong thì lập tức nói: "Lần trước ăn tết phát tiền lương cho cháu, bên trong còn có một phiếu đồng hồ."

"Chuyện này, chuyện này bảo bác phải cảm ơn nhà các cháu thế nào. Lần trước Duyệt Duyệt nằm viện tiền đều là các cháu trả, còn chưa trả đâu, chuyện này..." Bác gái cả chà xát tay, dường như có chút xấu hổ nhận lấy.

Thật ra Tô Tô rất thích đám người của Lận gia, ngay cả em trai của Lận Đông Hà đều khá tốt.

Lận Đông Hà có quá nhiều tâm nhãn, nhưng mà tam quan trên cơ bản vẫn chính trực.

Cô có thể giúp bọn họ như vậy, đơn giản là hi vọng cha Lận và mẹ Lận vui vẻ, dù sao mọi người đều là thân thích.

Bác gái cả ngàn ân vạn tạ cầm tiền và phiếu đi về, cha Lận ngồi dưới đất nói: "Tô Tô à, chuyện này con làm rất đúng, ở trong cái làng này chúng ta chỉ có hai anh em không có người có thể dựa vào.

"Vâng, con biết rồi." Tô Tô vẫn luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt cha Lận mẹ Lận, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của Lận Xuyên.

Nhưng mà Lận Hải không chịu, cậu đá mạnh củi vào trong bếp nói:

"Cha, anh hai nhà bọn họ đã sớm thông đồng với Tần Duyệt Duyệt, nhà bọn họ đâu bận tâm đến quan hệ thân thích đối với nhà chúng ta.. Ai da, cha, cha đánh con làm gì?"

"Tên nhãi ranh, anh cả con nằm viện anh hai con không đến sao? Nhà chúng ta có việc, anh hai con không tới giúp đỡ à. Cút sang một bên đi, đừng ở chỗ này không hiểu chuyện." Cha Lận đá con trai mình một trận đá ra khỏi phòng, sau đó Lận Hải cũng không tức giận, kìm nén mấy câu đều không nói ra.

Tô Tô lập tức nói: "Con cũng trở về đây ạ."

Cô không muốn nói mấy lời linh tỉnh như có đáng giá hay không với bọn họ, dù sao cô không định qua lại nhiều với nữ chính. Nhưng mà dù sao nhà ho Lan làm hi sự, cô và mẹ Lận vẫn phải mỗi ngày qua đó xem, dù sao không biết có chuyện gì cần giúp đỡ hay không.

Cha Lận dẫn theo ba anh em của nhà họ Lận đi cùng, nhìn thấy không có việc gì thì trở về.

Còn nữ chính, lấy cớ dưỡng thương không khỏi vẫn luôn ở trong phòng không nhúc nhích, chỉ cùng Lận Đông Hà đến công xã mua đồng hồ, khi trở về hai người đều không vui vẻ lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play