Cô tìm chăn gói mình thật kỹ, sau khi mở cửa thì vội vàng lên giường đất, sau đó lùi sang một bên nói: "Anh đổ nước trước đi." Cô muốn lát nữa lại mặc đồ ngủ.

Lận Xuyên vào nhà lập tức biết nàng dâu ở trong chăn không mặc gì, xem ra cô cũng đã chuẩn bị xong, nếu không thì không như vậy...

Càng nghĩ càng nóng lòng, anh ra ngoài đổ nước rửa chậu, nhưng mà khi vào nhà phát hiện vợ đã mặc cái gọi là đồ ngủ đang trải chăn lên giường.

Hóa ra là mình hiểu sai ý, còn bỏ lỡ mất cơ hội tốt?

Sớm biết sẽ như vậy đã không quản nước gì đó, trực tiếp lên giường đất mới quan trọng hơn.

May mà Lận Xuyên nhẫn nhịn được, anh làm xong hết mọi việc, lúc này mới cài then cửa vào, nói:

"Ngủ đi, đã hơn tám giờ rồi."

"Vâng, anh tắm rồi hả? Miệng vết thương không dính nước đấy chứ?"

Tô Tô chỉ tùy ý hỏi, nhưng mà Lận Xuyên lập tức nói: "Deu đã rửa rồi, nhưng mà miệng vết thương không thấm nước."

Cái gì mà đều đã rửa rồi hả? Cô chui vào trong chăn nói: "Vậy chúng ta không thổi đèn đi ngủ sao?"

"Ừ." Lận Xuyên cũng chui vào trong chăn bắt đầu không thành thật, trực tiếp kéo tay của Tô Tô nói: "Vợ."

Lại tới nữa, cô còn tưởng là hôm nay anh sẽ yên tĩnh lại.

Tô Tô xoay người sang một bên không muốn để ý tới anh, tuy miệng vết thương đã không cần băng gạc, nhưng mà vết sẹo dữ tợn nhìn kiểu gì cũng khiến người ta không thể bỏ qua, cho nên cô thật sự sợ anh khiến vết thương càng nặng thêm.

Biết rõ đã gần khỏi rồi, nếu không ở cùng một chỗ chỉ sợ người ta lại phải đi, nhưng mà một phương diện khác thì sợ hãi, cũng lo lắng...

Vốn cho rằng cô từ chối rõ ràng như thế đối phương sẽ từ bỏ?

Đáng tiếc, cô quá coi thường da mặt của người đàn ông này.

Nhất là Lận Xuyên thật sự nhẫn nhịn rất lâu, lần này không quan tâm cô có đồng ý hay không trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau, sau đó đôi tay đốt lửa ở xung quanh.

"Anh đừng...

"Anh chỉ sờ thôi..."

Số sàng gì đó cũng không phải chưa từng có, dù sao khó chịu là anh, muốn sờ cứ sờ. Xét thấy lúc trước người đàn ông nào đó vì chứng minh linh kiện của mình rất bình thường vẫn luôn khoe khoang, cho nên Tô Tô đã có chút quen.

Chỉ cần mình không cử động, giả chết, một lát nữa anh sẽ khó chịu tới mức phải dừng lại.

Nhưng mà cô cảm thấy người đàn ông ở sau lưng nên rất khó chịu mới đúng, đều đã như vậy rồi...

Đúng vậy, khi cô cảm thấy đối phương sắp từ bỏ, vậy mà anh càng thêm quá mức hơn nữa.

Tô Tô khẩn trương hơn, sau đó đối phương lại nói: "Đừng nhúc nhích, anh chỉ cọ một lát không cắm vào."

Tô Tô cũng không tránh thoát được, cho nên chỉ có thể nằm im chịu.

Mãi đến khi đối phương hôn môi cô, sau đó biến thành cô không có một chút sức lực nào.

Tình cảnh này, không khác gì với bình thường lắm?

Hiện giờ trong đầu cô là một đống nhão nhoét, hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ chuyện gì, bất ngờ, thật sự là bất ngờ cảm thấy phía dưới rất đau đớn, sau đó lập tức kêu thảm thiết một tiếng, trong lòng nhanh chóng dâng lên ý nghĩ muốn giết nam phụ.

"Vợ, vợ," Đối phương ôm cô chặt hơn, trong lòng suy nghĩ chính là: Quả nhiên là các tiền bối nói không sai chút nào, người đàn ông thành thật không có thịt ăn.

Hôm nay anh không thành thật, cho nên lúc này mới được ăn thịt.

Không thể không nói, thật sự rất thoải mái.

Anh thoải mái Tô Tô thì không thoải mái, mãi đến khi ngọn nến cháy hết cô mới được buông tha nghỉ ngơi.

Nhưng mà cô ngay cả một câu cũng không thể nói ra đã ngủ thiếp đi, chuyện khác cũng không có tâm tư đi làm.

Còn Lận Xuyên ăn lửng dạ xong nhìn vợ mềm như vũng bùn không thể không ngồi dậy rửa sạch cho cô, sau đó mặc đồ ngủ vào, anh rất chột dạ, sợ ngày hôm sau người nào đó sẽ nổi giận.

Đợi thu dọn xong nằm xuống chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, chẳng trách đám nhóc kia luôn nói tư vị của vợ rất tốt, đúng là rất tốt.

Có vợ sẽ khác, cảm thấy cả người đều giống như trọng sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play