Hơn nữa cho tay vào trong áo cũng không phải chuyện đặc biệt gì, sao có thể nói là hư hỏng?

Anh còn muốn làm chuyện càng tệ hơn cơ, nhưng mà ban ngày ba mặt thật sự có chút không dám.

Chỉ trong thoáng chốc sắc trời bên ngoài dần tối lại, mọi nhà bắt đầu thắp đèn, cho dù là đèn dầu nhỏ cũng thắp cả đống đặt ở bên ngoài, như vậy có thể khiến xung quanh nhà đều sáng sủa hơn.

Nếu không có gió gì đó, dầu hỏa này có thể thắp tới nửa đêm.

Lận Xuyên biết những chuyện này, Tô Tô chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Trước đây khi ăn tết trong thành phố cũng không nhiều chuyện như vậy, mọi người chỉ đi ra ngoài dạo phố một lát xem hoa đăng mà thôi.

Lận Xuyên đặt đèn bên ngoài xong thì thắp nến trong nhà, bình thường rất tiết kiệm, nhưng mà hôm nay là ngày 15 tháng giêng thì phải thắp cả đêm.

Mọi nhà như vậy, cho dù là nhà tiết kiệm tới mấy đều phải khiến trong nhà sáng sủa một chút.

Bình thường đến tối cả thôn sẽ tối om lập tức sáng sủa lên, Lận Xuyên còn muốn dẫn theo Tô Tô đi ra cửa.

Tô Tô rời đi theo anh, hai người xách theo đèn dầu cánh hoa sen tự chế đi lên núi, sau đó đứng ở chỗ cao nhìn xuống.

Chỉ thấy cả sơn thôn nhỏ giống như ngọn đèn dầu vạn nhà, vậy mà dưới ánh sáng của những ngọn đèn dầu thắp sáng này, có thể nhìn ra được hình dáng đại khái.

Chuyện này còn chưa tính là gì, lấm tấm nhiều điểm đẹp một cách kỳ lạ, giống như một con rồng quanh co khúc khuỷu.

"0a, thật đẹp." Còn đẹp hơn những ngọn đèn ở hiện đại gấp bội lần, Tô Tô gần như nhìn tới mức ngây ngốc.

Đột nhiên cô bị người ta ôm lấy, sau đó cằm bị nắm nâng lên.

"Ừm, thật đẹp." Dưới ánh đèn Tô Tô thật sự xinh đến mức khiến người ta muốn liều mạng bắt nạt, cho nên Lận Xuyên ôm lấy cô cúi người hôn môi cô.

Hai người đều là người mới cả, đối với chuyện này căn bản không hiểu lắm.

Nhưng mà nếu thời gian dài một chút, lại si mê trong đó rất dễ tìm được lạc thú trong đó.

Lận Xuyên là như vậy, trước đây luôn chuồn chuồn lướt nước, hôm nay mới biết mình căn bản là tư vị lướt qua mà thôi.

Mà hiện giờ anh phát hiện cơ quan lớn hơn nữa, có thể khiến người ta trâm mê bên trong không thể tự thoát khỏi.

Đối phương muốn tránh, anh sẽ khống chế người ta lên cây đại thụ theo bản năng, thản nhiên một tay ôm eo cô, một tay khống chế gáy cô tiếp tục.

Tô Tô chưa bao giờ bị xâm lược như vậy, thất thần nên làm rơi đèn xuống mặt đất.

May mà làm bằng cọc gỗ, cho dù là rơi xuống đất cũng vẫn đang liều mạng sáng, chiếu sáng cách mấy bước cho hai người đang hôn môi say mê.

Thình thịch, cạch.

Có âm thanh vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, lúc này mới khiến hai người tìm về chút thần trí.

Hơi thở của Lận Xuyên không ổn định ngẩng đầu, dưới ánh đèn dầu tối tăm anh chú ý tới gương mặt của cô vợ nhỏ hồng nhuận, đôi mắt mê ly, cái miệng nhỏ đỏ bừng đáng yêu dị thường.

Quan trọng là... Vẻ mặt bị người ta chà đạp và dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cô con mẹ nó thật sự quá đáng yêu, Lận Xuyên bất chợt có loại ý nghĩ giải quyết cô ngay tại chỗ.

Nhưng mà không được, bên ngoài này thật sự quá lạnh, nàng dâu nhỏ sẽ bị đông lạnh mất.

Phi, là anh không thể làm ra chuyện cầm thú như vậy mới đúng.

Nhưng cô thật sự rất mềm, nếu không đỡ chỉ sợ bây giờ đã trượt ngã xuống đất.

Hơn nữa xem ra sức lực đã biến mất sạch, anh không nhịn được lo lắng hỏi: "Tô Tô, em không sao chứ?"

Sau khi nói xong anh còn nuốt nước bọt, càng nghĩ càng muốn ngược đãi cô làm sao bây giờ?

Cuối cùng Tô Tô cũng tìm được về chút lý trí, khiến cô xấu hổ đến mức vươn hai bàn tay nhỏ ra đánh Lận Xuyên từng quyền, đánh Lận Xuyên cho hả giận.

Anh xoa nhẹ mũi của mình, nói: "Chúng ta đi về đi, em... Đừng làm như thế nữa, nếu không anh sẽ không nhịn được?"

"Cái gì?" Mê mang ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô thật sự không hiểu rõ lắm.

Lận Xuyên nắm lấy tay nhỏ của cô, sau đó bế người lên không nói câu nào xách đèn giẫm tắt đi nhanh trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play