"Trước mắt quốc gia đã bắt đầu khuyến khích mọi người phát triển, chuyện này đã không còn ai quản nữa rồi. Hơn nữa công xã bên kia cũng có người âm thầm mở cửa hàng nhỏ, cho nên không quan trọng."
Lận Đông Hà cũng nói:
"Bây giờ tình thế rất tốt, mọi người đều muốn có cuộc sống tốt hơn, máy may lúc trước ngay cả nghĩ mọi người cũng không dám nghĩ đến, nhưng mà bây giờ cô nhờ người mang vài chiếc từ miền Nam về cũng có thể được nữa."
Anh ta không ngờ một người học sách vở như Tô Tô đầu óc cũng rất biết làm ăn, số dép này mà mang về bán với giá rẻ, chất lượng tốt thì quả thực sẽ có người cần.
Ngay cả anh ta cũng động lòng muốn mua một đôi về để khi có việc hoặc ra ngoài mang, dù sao thì người trẻ có ai mà không thích cái đẹp. Chủ yếu là xem thử có đắt không, mua một đôi giày ở hợp tác xã mua bán cần ít nhất ba tệ, điều quan trọng nhất là cần phiếu, năm nay lại ít phiếu.
"Thật sao, thế thì tốt quá rồi. Em làm như vậy cũng không định kiếm tiền, xem như là tìm kiếm phúc lợi cho bà con."
Tô Tô nghiêm mặt nói rất nghiêm túc.
Cô cũng không nói bậy, tổng cộng năm mươi đôi giày, cho dù một đôi kiếm được một tệ thì tổng cộng cũng chỉ năm mươi tệ, cô cảm thấy quá ít.
Nhưng mà, nếu như đặt trong thôn thì số tiền này không hề ít.
"Vợ, tiền trợ cấp của anh sắp phát rồi." Không cần cô cứ nghĩ cách kiếm tiền đâu, anh có thể nuôi gia đình được, hơn nữa lần này còn có phụ cấp.
"Ừm, mua đồ bồi dưỡng cho anh." Tô Tô biết có thể mang giày về thì rất vui, nghĩ đến tối sẽ đến cửa hàng đó xem lại.
Hôm nay Lận Xuyên có thể xuống giường rồi, chỉ là lúc đi nhất định phải có người dìu. Vóc dáng anh to lớn, cho dù gây rồi nhưng cũng khá nặng.
Cho nên, Tô Tô vừa tiến tới thì anh liền không đồng ý, chỉ có thể để cô ở bên nhìn, không cho cô dìu.
Trò cười, bản thân anh nặng như vậy, lỡ như nhất thời không trụ được đè lên vợ thì phải làm Sao.
Với vóc dáng nhỏ bé đó của cô, đè nhẹ một cái có thể thổ huyết.
Tô Tô làm gì biết anh nghĩ như thế nào, nhưng mà bây giờ ba người họ đều ở đó, cho nên quân đội bên này cũng không xếp người đến, cũng không đưa cơm nữa, bữa trưa cô tự bỏ tiền ra, cam phiếu đến nhà ăn lầu hai của bệnh viện để mua.
Cô cũng không biết ba người ăn lượng cơm bao nhiêu, may mà quân đội đưa họ ba hộp cơm, cho nên cô lấy hai món ăn bỏ đầy vào rồi xuống lầu.
Lương thực đúng là không thể thiếu phiếu được, may mà đồ ăn không cần phiếu.
Mỗi người hai cái màn thầu lớn, cũng không biết có đủ không, dù sao thì cô cũng ăn không hết, đến lúc đó chia cho họ chắc cũng đủ.
Sau khi phát màn thầu xong cô mở hộp cơm ra, nói: "Em cũng không biết có đủ ăn không, không đủ thì em đi lấy tiếp."
Hai người đàn ông đều đáp lại một tiếng rồi vùi đầu ăn cơm, sau đó Tô Tô chỉ ăn mới nửa cái màn thầu thì cô cảm thấy chuyện không lành rồi, bởi vì họ đã ăn đến cái thứ hai rồi, nhìn dáng vẻ hình như vẫn chưa no.
Nhìn cái màn thầu to bằng bàn tay của mình, cô cảm thấy hình như mình lại được đổi mới suy nghĩ về mức ăn của đàn ông.
Cô vội vàng ném cái màn thầu còn lại của mình vào hộp cơm của Lận Đông Hà, sau đó cười nói: "Tôi ăn không hết."
Quả thực là cô mới ăn nửa cái màn thầu đã cảm thấy no rồi, ăn thêm vài miếng đồ ăn nữa là đủ rồi. Sau đó, cô bẻ nửa cái còn lại cho Lận Xuyên.
Lận Xuyên chau mày nói: "Sao em lại ăn ít như vậy."
"Em không muốn mình mập, mập quá không đẹp."
"Nói bậy cái gì thế, cơ thể khỏe mạnh mới quan trọng." Nói xong anh nhét nửa cái màn thầu kia cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT