Còn Lận Đông Hà cũng phát hồng bao cho Lận Hải bọn họ, đây có lẽ là một thủ tục của năm mới nhỉ.

Dù sao, trong lòng Tô Tô cũng rất đắc ý, bất cứ tình huống øì, người ta là nam chính đấy, vậy mà lại quỳ xuống trước người qua đường như mình, chắc có thể khoác lác cả một đời rồi.

Vốn dĩ bọn họ gọi chị dâu, cô còn ngại, bây giờ lại cảm thấy cũng không tồi.

Lận Đông Hà dập đầu xong thì đến lượt ba người bọn Lận Hải, sau đó mặc dù cô chưa chuẩn bị nhưng mẹ Lận đã chuẩn bị sẵn thay cho cô rồi, đều là mỗi người một tệ.

Thật ra nếu như Tô Tô tự chuẩn bị thì nhất định sẽ bỏ thêm nhiều chút, nhưng nghe nói một tệ này đã không ít rồi.

Sau đó Tô Tô còn nhìn thấy em trai của Lận Đông Hà, tuổi tác cũng không quá lớn, cậu ta là học sinh cấp ba, cho nên bình thường đều không ở nhà mà ở bên công xã.

Hôm nay Tô Tô phát ra hai hồng bao, cô cảm thấy nếu như mọi người đều đã dập đầu xong rồi thì cô cũng phải dập đầu cha Lận với mẹ Lận, dù sao thì Lan Xuyên cũng không có ở nhà.

Mẹ Lận biết ý của cô, cười nói: "Phụ nữ thì không cần đâu."

"Con thay Lận Xuyên dập đầu với cha mẹ, anh ấy thường xuyên không ở nhà để làm tròn đạo hiếu, năm nay để con thay anh ấy vậy."

Tô Tô thấy mọi người đều dập đầu thì cô cũng không do dự gì, trực tiếp quỳ xuống trước cha Lận với mẹ Lận.

Thật ra cũng không có gì khó, ở thời đại này xem trọng những việc này, cô thay Lận Xuyên làm tròn đạo hiếu là được rồi.

Mẹ Lận rất vui, đưa cho cô một cái hồng bao, cô cũng vui vẻ mà nhận lấy.

Sau đó, mồng hai mẹ Lận dẫn cô đi gõ cửa chúc Tết khắp nơi.

Trong thôn rất nhỏ, đi hai ngày thì cũng đến chúc Tết xong những gia đình có quan hệ tốt với nhà họ Lận rồi.

Sau đó cha Lận với mẹ Lận về nhà ngoại thăm cậu của Lận Xuyên, trong nhà còn lại bốn đứa trẻ, họ có chút không yên tâm.

Vì thế cứ dặn dò Lận Hải chăm sóc tốt cho hai nhà, sau đó mới đi.

Tô Tô rất có trách nhiệm, bản thân là chị dâu trưởng, nhất định phải chăm sóc cho ba đứa em trai. Vì thế buổi sáng cô không quản, nhưng buổi trưa thì cô sẽ đến đúng giờ nấu cơm trưa cho chúng.

May mà, ngày đông này cũng không có gì để nấu cả, chẳng qua chỉ là bột ngô và một món rau.

Ngày đầu tiên của cô cũng khá thành công, ngày thứ hai thì không biết nấu món gì nữa, may mà ba đứa nhóc này đều biết nấu ăn, cho nên cô cũng không bị làm khó.

Nhưng mà, Tô Tô cảm thấy nên học một chút về nấu nướng, đang suy nghĩ việc học thì Lận Đông Hà đột nhiên vội vàng chạy đến, sau đó nói với vẻ mặt lo lắng: "Đồng chí Tô, quân đội bên kia gọi điện thoại đến, nói là Lận Xuyên bị thương trong quá trình làm nhiệm vụ, cần người nhà đến chăm sóc."

Cái thau trong tay Tô Tô lập tức rơi xuống đất, cô suýt nữa khóc rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Không phải trong sách mới có sao, tại sao...

À đúng rồi, cô đang trải nghiệm trong hoàn cảnh đó.

Bây giờ không phải là lúc nói những điều này, trong khoảnh khắc này Tô Tô đột nhiên cảm thấy liệu có phải sự xuất hiện của cô mới dẫn đến Lận Xuyên bị thương, vì thế cô vội vàng hỏi tiếp:

"Có nói bị thương ở đâu không, có nghiêm trọng không."

Lận Đông Hà ngây người, không ngờ vợ của anh họ mình cũng rất quan tâm đến anh, thân phận của hai người rõ ràng không đối đẳng, giống như anh ta với Tần Duyệt Duyệt vậy.

"Nghe nói rất nghiêm trọng, không thể xuống giường, cho nên mới bảo người nhà đến chăm sóc."

Lận Đông Hà nói xong thì Lận Hải nói:

"Em lập tức đi báo cho cha mẹ biết."

"Không kịp nữa, người ở công xã nói quân đội của Lận Xuyên có xe vừa hay đến đón người nhà của Lận Xuyên đến quân đội, cho nên tôi nói tôi sẽ qua đó rồi."

Lận Đông Hà nói xong thì Tô Tô cảm thấy tình tiết này hơi quen, nhưng cô không nghĩ kỹ mà nói:

"Tôi cũng đi." Cô là vợ của anh, muốn chăm sóc thì cũng phải để cô chăm sóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play