Tô Tô cảm ơn, ăn xong thì rửa đĩa trả lại góa phụ Kiểu, sau đó góa phụ Kiều cười vỗ vai cô một cái và nói:
"Thật sự cảm ơn cô nha Tô Tô, sau này nếu có việc gì cần hát thì cứ tìm tôi, nhất định giúp đỡ."
"Được, được thôi."
Sao thái độ đột nhiên trở nên tốt như vậy thế, lúc trước năn ni van xin cũng không ra ngoài.
Đợi đến tối, cuối cùng cô cũng biết được nguyên nhân, bởi vì mẹ chồng nhà mình lén lút nói cho cô biết, gần đây đàn ông đến tìm góa phụ Kiều nhiều lắm, còn cho bà ta nhiều đồ, cho nên bà ta mới rộng rãi như vậy, cho cô một đĩa bánh nhân đậu.
Tô Tô bỗng nhiên bừng tỉnh, đây chính là hiệu ứng ngôi sao đấy, cô tăng ánh hào quang cho góa phụ Kiều, cho nên số người đến tìm bà ta cũng nhiều lên. Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nhìn bà ta như thế trông có vẻ rất vui.
Năm mới cũng sắp đến rồi, mấy ngày nay cô viết thư cho Lận Xuyên, anh đều không trả lời.
Xem ra là đi chấp hành nhiệm vụ rồi, cho nên mới không liên lạc với cô.
Thời đại này đi lính đúng là rất nguy hiểm, làm vợ của quân nhân cũng không dễ dàng gì, chẳng hạn bây giờ cô vẫn chưa thật sự trở thành người phụ nữ của anh đấy, đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi, lo sợ anh có nguy hiểm gì.
Mẹ Lận dường như đã quen rồi, cho nên an ủi cô phải nghĩ thoáng, đừng nghĩ quá nhiều, dù sao thì đón Tết là chuyện rất lớn.
Đầu tiên là viết câu đối, ở thời đại này không thịnh bán câu đối, cho dù mua câu đối về thì cũng là do người khác viết.
Chữ viết bút lông của Tô Tô cũng không tồi, dù sao thì lúc trước cô tò mò nên cũng có tập qua.
Trước kia mỗi năm mẹ Lận đều nhờ Lận Đông Hà viết, nhưng biết được con dâu mình biết viết thì không cho cha Lận đi nữa, nói:
"Cái thằng Đông Hà đó cũng không ra gì, vì người ngoài mà không nghĩ gì đến người nhà cả, năm nay không đến nhà họ viết nữa, làm như nhà ta không có ai biết viết vậy. Tô Tô à, con không cần viết bao nhiêu cả, viết đại gì đó là được rồi."
Tô Tô dở khóc dở cười, nhưng mà cô cảm thấy mẹ Lận là một người nhanh nhẹn, hơn nữa ân oán phân rõ, là một người đáng để tôn kính.
Cô cũng không từ chối, trực tiếp cắt tờ giấy đỏ và bắt đầu viết, Lận Sơn ở bên giúp cô, cậu ta cũng là người rất thích xem người khác viết bút lông.
Chỉ là bút lông này bây giờ không có bao nhiêu nhà có, vẫn phải mượn, may mà nhà họ Lận cũng không biết từ đời nào để lại một cây bút lông với hộp mực, có thể dùng được.
Cha Lận còn nói:
"Nhớ năm đó tổ tông nhà chúng ta cũng có người thi đậu công danh, cây bút này chính là từ thời đó truyền lại."
Tô Tô kinh ngạc, nói:
"Đồ cổ à."
Lúc dùng cô cũng rất cẩn thận, sau này không chừng có thể bán được giá cao, đặc biệt còn có nghiên mực, trông có vẻ... hơi cũ nát.
"Đừng nghe ông ấy nói, những thứ này không biết lấy từ đâu ra, con cứ viết đi." Không cần xem như bảo bối như thế.
Sau đó ba đứa nhóc ở bên nhìn mà đều bật cười lên, dáng vẻ bị lừa của chị dâu cũng rất thú vị đấy.
Tô Tô không ngờ cha chồng của mình, người thật thà như thế mà có thể đùa giỡn với mình, cô không khỏi chớp mắt, liếc nhìn ông ấy một cái, nhưng mà ông ấy lại nghiêm mặt nói:
"Còn lâu tôi mới nhớ nhầm, tóm lại những thứ này phải bảo quản tốt cho tôi."
"Được rồi được rồi, biết rồi."
Mẹ Lận ra hiệu cho Tô Tô tiếp tục viết, sau đó bà ấy đánh sẵn tương bột đợi dán câu đối.
Tô Tô gật gật đầu viết hai bức câu đối, một bức dán cửa chính, một bức cửa ngoài, sau đó còn viết mấy chữ "Phúc", rồi lại viết "Kim Kê Mãn Giá" và "Phi Trư Mãn Khuyên”
Vốn dĩ nhà họ có chuồng lợn nhưng không có lợn, cho nên Tô Tô mua một con lợn đen con từ một hộ gia đình cùng thôn về, hơn nữa chỉ tốn chưa đến mười lăm tệ, rẻ thật sự đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT